Em yêu cô!

6.8K 182 0
                                    

Cuối buổi hôm đó, nó xuống phòng gặp Kim Dĩ. Vẻ mặt vẫn lạnh tanh một nét. Nó đứng im ngoài cửa không nhìn vào trong. Kim Dĩ thấy có bóng người liếc nhìn lên " Mời vào!"

Mon mở cửa bước vào, mặt cúi xuống không một ánh mắt nào dành cho Kim Dĩ.

Kim Dĩ thấy thái độ của Mon cũng cảm thấy khó chịu ngừng công việc đang dang giờ của mình sang một bên.

"Tại sao em lại vô lễ với giáo viên thế hả? Chưa kể bốn tiết vừa qua các giáo viên đều ghi em ngủ trong giờ vậy hả?"

Mon vẫn không nói gì cả. Im lặng.

" Trả lời đi, em đang muốn gì?"

Mon im lặng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào gương mặt chưa cặp mắt tức giận phía trước mình với một ánh mắt không cảm xúc rồi cười một nụ cười lạnh ngắt, đủ để dập đi ngọn lửa tức giận của người phía trước.

" Tôi hỏi, em đang muốn gì?" Kim Dĩ cũng có phần bị bất ngờ với nụ cười nhạt đó nhưng vẫn cố hỏi tiếp.

"Này, lớp trưởng tôi hỏi sao em không trả lời vậy hả? Em là gương của lớp mà ý thức vậy à? Chưa nói tôi hẹn em sau tiết xuống gặp tôi mà sao cuối buổi mới xuống?"

Vẫn tiếp tục là gương mặt lạnh lùng của Mon đó nhìn thẳng vào đôi mắt khó hiểu của Kim Dĩ cất tiếng nói:-"Xin lỗi, lúc đó có hẹn trước với người khác, không thể gặp cô!"

Câu nói khá ngắn ngọn cất ra từ miệng của Mon. Làm cô Dĩ chợt nhớ tới lời hẹn của Mon và cô Yoo lúc sáng làm Kim Dĩ càng cảm thấy khó chịu hơn.

"Việc gì mà còn quan trọng hơn cả tôi, em có còn xem tôi ra gì không mà làm thế? Còn tỏ lạnh lùng với tôi sao?"

Cô Dĩ tức giận tiến gần tới Mon đẩy Mon xuống chiếc ghế gần đó rồi tới gần đó chống tay phải vào bức tường ngay đằng sau. Cúi xuống nhìn Mon với đôi mắt thể hiện rõ sự ấm áp và cần chút tình cảm từ Mon.

"Cô đang làm gì vậy?"- Mon vì nhìn thấy đôi mắt đó và nhận thấy mình đã cư xử hơi quá.

" Tôi sao? Là đang giận em đấy!"- cô ghé sát vào tai Mon nói nhỏ làm nó đôi chút rùng mình.

Mon đứng người, nhìn vào mĩ nhân đang trước mình vừa thầm thì vào tai  nó cảm thấy sự cứng rắn, lạnh lẽo của mình vì đó mà tan chảy ra rồi.

Chưa kịp để Mon trả lời thì Kim Dĩ đã chuẩn bị rời đi. Bỗng, Mon kéo tay Kim Dĩ lại làm cô mất đà ngã vào lòng của Mon. Nhìn mĩ nhân như này Mon say chết mất.

" Em...em xin lỗi, chuyện lúc sáng, là em sai" Nó khẽ nói, giọng hơi yếu. Hơi ấm từ cái miệng xinh xinh đó phả vào gương mặt Kim Dĩ làm cô cảm giác tim mình đập lệch mất một nhịp, cảm thấy ấm áp khi Mon ôm lấy mình.

" Ban nãy em lạnh lùng với tôi lắm cơ mà, em có coi tôi ra gì đâu? Giờ còn ôm tôi xin lỗi làm gì? Chẳng phải em cũng còn bận phải quan tâm chăm sóc người khác nên tôi chỉ làm phiền cho em thôi"- Kim Dĩ nói với giọng hờn trách, cô cong môi.

Chẳng biết sao, Mon không kiềm được nổi lòng vì sự đáng yêu có mĩ nhân đang ngồi trên lòng mình mà tiến tới giữ lấy tay Kim Dĩ hôn lên môi cô một nụ hôn dài trong miễn cưỡng.

Cô giáo à, cô thật quá đáng!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ