Giận

7.2K 135 0
                                    

   Cuối buổi khi Kim Dĩ vừa bước ra khỏi cổng trường đã thấy Mon ngồi trên chiếc siêu xe chờ sẵn rồi. Cô giả bộ đi qua như không biết gì vì thấy người ta cứ mải mê bấn bấm điện thoại. Cô cố tình đi qua chiếc ôtô của Mon để tới chiếc xe màu đen của chàng soái ca ngày ngày theo đuổi cô. Mon đang lướt điện thoại bỗng cảm nhận được mùi hương quen thuộc ấy đưa mắt nhìn lên thấy cô đang nhìn thẳng về phía trước, rồi quay qua liếc gương chiếc hậu thấy chàng soái ca đó trên tay đang mang một đóa hoa miệng nở nụ cười đeo một cặp kính sành điệu đang nhìn về hướng cô.

" Alo, chị à! Chắc hôm nay người yêu em có người đón rồi nên giờ em qua đón chị đấy!"- Mon nhanh trí hiểu chuyện liền nhấc máy lên giả bộ.

" Cái gì? Em không định chở tôi về sao?"- Cô đang bước, nghe thấy mấy lời đó liền dừng ngay lại quay vắt 180° mở cửa xe tròn mắt hỏi Mon.

" Em tưởng cô đi với anh soái ca của cô rồi thì em về chứ còn ở đây làm gì?"- Nó bình thảm trả lời.

" Được, em thích thế thì tôi đi với anh ấy!" Có vẻ không hài lòng.

"Này, sao lại đi với anh ấy? Bộ em không đủ tư cách sao?"

"Ko, em còn bận đón tình nhân mà!"

"À, ừm nhỉ! Chết sắp muộn rồi, chắc cô ấy đang nhớ em lắm đây!"- Nó thảm nhiên trọc tức cô.

"Em..."- máu cô đang sôi sùng sục nhảy lên xe nắm lấy cổ áo Mon rồi lườm nó. Ánh mắt cảnh cáo.

" Ơ kìa! Cô làm gì vậy? Em còn phải đi đón tình nhân nữa mà!"- Vẫn ung dung lạc quan dù cận kề với tử thần.

"Được, vậy đi với tình nhân em đi!"- cô tức giận nổi nóng hét lên vào mặt nó rồi mở cửa xe đi xuống.

"Haha"- một tiếng cười lớn của nó.

"Để kì này em xem cô sẽ giận cỡ nào?"- vẫn muốn trọc tức nữa.

"Chị à! Xong chưa? Nhớ mặc đẹp đó. Em về nhà lấy quần áo rồi ta đi chơi luôn nhé?" Giả bộ nhấc máy nói to để cho cô nghe thấy!

  Nhưng lần này cô vẫn tiếp tục bước đi, mặc kệ nó. Cô bước qua anh chàng đó mà không nói một lời chỉ quay qua nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc nhọn làm anh ta cũng phải sợ mà bỏ đi! Mon thì quay xe rồi chạy từ từ nhìn cô đi bộ về mà cười. Mon bỗng phóng lên ngang cô rồi cười lớn nói:" Haha, đủ rồi! Tình nhân của em mau lên xe về nào!" Cô lờ như không nghe thấy gì cả vẫn bước đi. Mon gắt lớn giọng: "Kim Dĩ, cô mau lên xe cho tôi, từ sáng tới giờ mới được gặp mà cô bỏ tôi về vậy à? Cô có thấy trời đang rất nắng không hả? Muốn bệnh lắm hả?" Lúc này cô giật mình quay qua nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nó làm cô cảm thấy gì đó nhói lên trong lòng. Bình tĩnh nói tiếp:" Nắng hả? Chắc cô nhân tình của em đang đợi em sắp chết nắng rồi đó! Mau đến đi!" Vừa nói xong thì Mon bỗng phóng lên chặn ngang đường cô rồi nhanh chóng mở cửa xe ra chạy tới chỗ Kim Dĩ bế cô ấy tới chỗ xe mặc kệ Kim Dĩ có cho phép không rồi bỏ cô ấy vào trong xe. Mon ngồi vào trong xe quay qua thắt dây an toàn cho Kim Dĩ rồi điều chỉnh chiếc xe mui trần thành có trần để che nắng, khóa cửa lại.

Kim Dĩ bất ngờ trước hành động đó -" Em làm gì thế, Sao lại bắt tôi vào đây?"

"Cô ngồi im cho tôi! Là cô trọc tôi trước sao giờ còn bày đặc bỏ đi nữa hả? Hay là yêu anh soái ca kia rồi?"- vẻ mặt nó đang nghiêm túc lại thêm nghiêm túc hơn nữa nhìn cô chằm chằm nói.

Cô giáo à, cô thật quá đáng!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ