Phần 33 Em đâu rồi?

3.5K 89 2
                                    

Khoảng 2h sáng, Trời đã bắt đầu ngừng mưa lại. Mon đang quỳ ở đó, mặt mày tái nhớt, trạng thái như cái xác không hồn. Ngẩng mặt nhìn lên căn phòng vẫn sáng đèn kia. Mon bất ngờ nhìn thấy Kim Dĩ đang nhìn mình. Nó cố đứng dậy, nhìn lên miệng nở một nụ cười đau đớn. Quay người bước ra phía chiếc xe. Kim Dĩ vẫn đứng đó tò mò. Cô chưa hiểu nụ cười đó. *tại sao lại cười? Em bỏ cuộc rồi sao? Em bỏ tôi sao?...* Bỗng ngắt ngang suy nghĩ của cô là hành động của Mon. Mon đã muốn thứ gì đó rồi tìm trong xe lấy một chai rượu nặng ra. Nốc một hơi dài gần hết chai rượu thì Mon lại bước những bước chẳng vững đi về phía xa xa. Kim Dĩ thực sự nhìn thấy mà đau đớn lòng. Cô cắn lấy bờ môi dưới, lòng cô có vẻ bồn chồn lo lắng. Cô lên giường ngồi đó và khóc. Cô muốn xuống chạy theo Mon và chở che cho Mon, cô muốn nó. Căn phòng của cô hôm nay bỗng lạnh lẽo đến đáng sợ. Không gian trở nên im lặng bất ngờ. Cô càng cảm thấy lo lắng, những hình ảnh về Mon đang vui đùa cùng cô hiện lên xung quanh làm cho cô cảm thấy thiếu thốn, lạnh lẽo và cô đơn. Nhưng tâm trí thì mách bảo cô phải nghiêm túc với Mon, Mon đã làm sai thì phải chịu. Mon đáng bị phạt.  Cứ như thế cô thiết đi ngủ không hay......

Còn phần Mon, lúc đó trong xe có lọ thuốc ngủ. Mon đã uống thuốc ngủ. Mon nghĩ mình là đồ tồi, không thể bảo vệ cho cô, không đem lại cảm giác an toàn cho cô. Hơn nữa còn lừa dối cô nữa, mình là đồ phản bội, Mình không đáng sống. Cô không chấp nhận mình, thiếu cô, cuộc sống này sẽ khép lại. Mon muốn ngủ một giấc thật sâu là thật lâu. Nhưng ai ngờ những bước đi chẳng vững đó, cộng với men rượu đã đưa Mon đến một tai nạn. Mon cứ lững thững ngoài đường mà chẳng hề để ý xe cộ, dù một chiếc xe ô tô nọ đã bấm còi rất nhiều............

Sau hôm đó mọi người không còn thấy Mon đâu nữa. Ba mẹ của Mon họ là người đi tìm Mon đầu tiên vì họ phải qua nước công việc nhưng đợi mãi không thấy Mon về cũng chẳng nghe máy. Bi và Min thì cùng đồng hành đi tìm Mon, họ rất lo lắng. Cứ thế, 1 ngày, 2 ngày, rồi 3 ngày Kim Dĩ vẫn chẳng thấy Mon đi học. Chiếc xe của Mon vẫn còn dựng nguyên ở trước cửa nhà cô. Nhưng Mon thì không ở đó. 

- Bi, Min em có biết sao mấy nay Mon nghỉ học không? 

- Dạ... dạ sao cô lại hỏi thế? Chẳng lẽ cô không biết?

- Biết gì?

- Tuần trước Mon có gọi về nhà nói bố mẹ đợi mai xong việc riêng con sẽ về nhà. Nhưng tới đêm hôm sau Mon vẫn không về. Sáng hôm đó, có 1 bạn nữ đòi gặp Mon. Mon bắt buộc phải đi gặp nếu không sẽ có chuyện xảy ra. Ai ngờ cô ta quá đáng bắt Mon phải nghe lời cô ta nếu không cô sẽ không được yên. Cô ta còn nói nếu không nghe theo Mon sẽ được chứng kiến cô sống không bằng chết, cô ta sẽ cho người phá cô. Mon vì yêu cô nguyện làm tất cả để bảo vệ cô. Nhưng ai ngờ bị hiểu lầm. Mon mới chỉ nói với tụi em tới đó thì bỗng nhiên điện thoại cậu ta hết pin, cậu ta cũng không về nhà, sáng hôm sau cũng chẳng gọi lại. Cứ thế và giờ thì mọi người chẳng ai biết cậu ta ở đâu rồi....!

Vừa nói tới đó thì Kim Dĩ bỗng rơi lệ nhận ra chuyện, cô bắt đầu cảm thấy có lỗi và lo lắng cho Mon. Không biết Mon ở đâu rồi. Cô như bị suy sụp vì nhớ lại những viên thuốc ngủ rơi ở trước cửa nhà và chai rượu Mon cầm theo. Cô bắt đầu tự trách mình. Cô ngồi gục xuống, nước mắt lại một lần nữa cứ thế tuôn rơi vô vọng. Bi và Min nhìn thấy liền đỡ cô dậy. Dìu cô về nhà nghỉ ngơi 

- Cô Dĩ, xin cô hãy nghỉ ngơi đầy đủ, Mon không thích cô như vậy đâu. Bình tĩnh nào!

- Cảm ơn 2 em!

- Cô à, chắc Mon chỉ đang đùa thôi cô nhỉ? Nó ngoan lắm, sẽ không làm gì quá xa đâu ha!

-Ừm - Nói rồi cô nhìn sang chiếc điện thoại trên bàn.

- À phải rồi, điện thoại! Đúng rồi! - Kim Dĩ vừa nghĩ ra cái gì đó.

- Sao ạ?

- Em nói Mon gọi điện tâm sự với em đêm đó phải không? Nếu thế ta có thể tìm ra địa chỉ cuộc gọi đó được không?

- Ý kiến hay đó cô, phải! Cô nghỉ đi, em sẽ nhờ người tìm ra địa chỉ đó!

- Không, tôi đi với em. Tôi muốn nhìn thấy Mon, càng sớm càng tốt. 

*Chắc em lạnh lắm nhỉ? là lỗi của cô! Mon à, cô xin lỗi!* Kim Dĩ thầm nói.

Cô giáo à, cô thật quá đáng!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ