Sáng hôm sau:
Không còn chậm trễ nữa. Mon muốn tránh mọi trường hợp xấu nên đã dậy sớm, mua đồ ăn sáng, chuẩn bị sang nhà Kim Dĩ. Mon gọi báo cho Kim Dĩ biết trước. Vì cũng 6h30' rồi.
- Alo! chào buổi sáng cô giáo, cô chuẩn bị đi, em qua đón cô luôn bây giờ.-
-Ừm...m...!-
1 tiếng trả lời uể oải của cô Dĩ cũng đủ để Mon nhận ra cô Dĩ còn đang ngủ. Nhưng vẫn tắt điện thoại, lấy xe đi sang nhà cô Dĩ.
*Cốc*cốc*cốc*- tới nơi rồi,
Mon xuống xe vẻ đầy lạnh lùng với bộ áo trắng khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, mặc chiếc quần tây và đi 1 đôi yeezy 350 , tóc 2 mái nhìn cực ngầu. Bước vào mở cửa vì nghĩ cô còn ngủ. Mon bước tới ngồi xuống ghế sofa nhìn lên lầu
"Cô Dĩ ơi, Xuống đi muộn rồi!"
Từ trong một căn phòng cô Dĩ nghe tiếng gọi nên bước ra.
"Mon, sao em vào được đây? Chẳng phải tôi quên khóa cửa chứ?" Kim Dĩ nhìn Mon tròn mắt ngạc nhiên hỏi.
"Cửa không khóa!" Nó nhìn lên nói với giọng lạnh lùng.
Kim Dĩ nghe thấy chất giọng Mon có sự thay đổi, nhớ tới tin nhắn hôm qua. Biết Mon đang buồn chuyện đó, cô vừa cảm thấy khó chịu với giọng nói đó vừa cảm thấy Mon đang giận mình nên bước tới chỗ Mon nhẹ nhàng ngồi lên đùi nó, tay quàng qua cổ Mon thầm thì vào tai nó
" Tôi nhớ em Mon à, hôm nay em đẹp lắm!" Kim Dĩ cố nói bằng giọng ngọt.
Mon nhìn thấy thế đôi phần cũng lay động nhưng nhất định không được vì nhớ tới ngày hôm qua thì Mon lại nghĩ cô Dĩ đang đùa giỡn với tình cảm của mình nên cầm vào cánh tay của cô đang bám qua cổ mà lôi ra rồi nhẹ nhàng nhấc cô sang ghế bên cạnh nhìn vào hộp thức ăn
"Bữa sáng của cô đây!"
"Em sao vậy, sao lại lạnh lùng với tôi?"
"Cô ăn nhanh đi, rồi còn đi lấy xe!"
"Xe? Chẳng phải em bảo nếu lấy em sẽ không có cơ hội gần tôi sao?"
"Cô ăn nhanh đi, muộn rồi!"
"Em...!"
Kim Dĩ rất khó chịu với Mon định cho nó một tràng nhưng cô nhìn kĩ lại thấy gương mặt Mon có nét khác thường, có vẻ chứa đựng thứ gì đó đang muốn nói ra mà phải kiềm lại. Ánh mắt của Mon đang chứa đầy ánh buồn rầu, cô đơn, đơn độc. Nhìn khác quá cô cũng hiểu chuyện gì với Mon ngay từ khi thấy mắt của Mon thâm cuồng lên.
"Em có điều gì muốn nói với tôi sao? Sao nhìn em có vẻ khác thường vậy?" Kim Dĩ muốn quan tâm Mon một chút.
"À, Không...." Mon vẫn tiếp tục lạnh lùng nhưng đang trả lời bỗng điện thoại nó có người gọi.
"Alo, là cô Yoo ạ!"
"Ừm, sao thế nhóc, giờ cô mới kịp mở máy, thấy mấy cuộc gọi nhỡ của nhóc, nhóc có chuyện gì à?"
"Chưa nay ta hẹn nhau ở chỗ cũ nhé. Em cần cô, em muốn cô ngồi cùng, e muốn nói chuyện chút, một chút cảm thấy nặng lòng...!
BẠN ĐANG ĐỌC
Cô giáo à, cô thật quá đáng!
Short StoryTình cảm giữa cô giáo và học trò. Thử thách mà họ vượt qua. Nhưng tổn thương mà Mon và Kim Dĩ phải chịu. Liệu họ có thành đôi?