Tiêu Chiến và Nhất Bác cùng nhìn về phía sau thì vật thể kia đã tan biến mất giống như chưa hề tồn tại. Để đảm bảo an toànTiêu Chiến lập tức mở kết giới.
Nhất Bác thở phào một hơi, khi quay đầu lại ánh mắt Y liền va phải khuôn mặt phóng đại của Tiêu Chiến. Nhất Bác đưa mắt quan sát tư thế của cả hai, Y hiện tại đang bám hai tay lên vai Tiêu Chiến, một chân co gối đặt lên đùi hắn còn một chân chạm đất. Điều khiến Nhất Bác ngại ngùng nhất chính là eo của Y đang bị Tiêu Chiến vòng một cánh tay ôm chặt lấy, ép cơ thể Y sát lại với cơ thể hắn.
Tiêu Chiến giống như đã bị điểm vào huyệt đạo bất động, hắn ngay cả thở cũng không dám. Trên người Nhất Bác có một mùi thơm rất lạ, nó giống như là mùi của trầm hương kết hợp với đàn hương, nếu ngửi qua còn có thể hiểu lầm Y dùng dầu thơm của nữ nhân, nhưng nó lại khác ở chỗ là không hắc và nồng như của bọn họ, mùi thơm thoang thoảng trầm ấm lại khá ngọt ngào. Chỉ có điều mùi hương này có thể sẽ khiến Nhất Bác gặp rắc rối vì nó làm cho người ngửi phải có cảm giác hưng phấn, cơ thể trở nên rạo rực đến kì lạ.
"Ngươi... ngươi... có thể buông ta ra được không?"
Nhất Bác ngại ngùng nói với Tiêu Chiến, lúc này hắn mới bừng tỉnh buông tay để Nhất Bác đứng lên. Cả hai trở nên bối rối, mặt Nhất Bác đỏ bừng, nóng rực. Y nhanh chóng thu dọn bát đũa trên bàn rồi rời khỏi phòng Tiêu Chiến.
Ở một căn phòng nằm cách phòng Tiêu Chiến bốn gian, Đào Tử giận dữ dùng tay tiêu huỷ ám khí của mình. Đôi mắt không tròng đỏ ngầu của cô ta lại in hình ảnh của Nhất Bác trong đó. Đào Tử nghiến răng kèn kẹt, tiếng nói rít qua kẽ răng của cô ta
"Cướp người của ta thì phải chết"
Vì quá ngại ngùng nên Nhất Bác đã tránh mặt Tiêu Chiến, Y không biết vì sao lúc đối diện với hắn tim của Y đập vừa mạnh vừa nhanh, Nhất Bác sợ Tiêu Chiến đã nghe được cả nhịp tim đập của Y mất rồi. Đang loanh quanh với những suy nghĩ linh tinh, Tư Truy mở cửa bước vào làm Nhất Bác giật mình
"Nhất Bác, mau ăn cơm đi"
Vừa đưa miếng thịt bò kho vào miệng, đôi mắt Nhất Bác sáng rực lên. Y quay sang hỏi Tư Truy là quán trọ đã thay người nấu bếp rồi sao? Món bò kho này thật khác với món bò kho mọi lần. Chả là Nhất Bác rất nghiền món bò kho nên đi tới đâu cũng đều sẽ gọi món ăn Y ưa thích.
Tư Truy nhìn Nhất Bác hỏi lại, "Rất ngon sao? Cho tôi ăn thử với"
Tư Truy gắp một miếng thịt ăn thử, "Oa... ngon thật. Không ngờ đại sư huynh của Cao Lãng không chỉ có tu vi cao mà còn nấu ăn đỉnh như vậy. Ngưỡng mộ"
Lời nói của Tư Truy làm miếng thịt bò từ trong miệng Nhất Bác rơi trở lại bát, Y trợn mắt lên hỏi Tư Truy, "Là... là ai đã nấu món này?"
Tư Truy gắp thêm một miếng thịt bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói, "Là Tiêu Chiến huynh đó", rồi lấy tay chỉ vào khay cơm nói tiếp, "Tất cả chỗ thức ăn này đều là huynh ấy nấu, Chiến huynh nói đây là quà đáp lễ cho bữa trưa nay"
Đến đêm Nhất Bác cứ suy nghĩ mãi mà không ngủ được, Y suy nghĩ xem Tiêu Chiến là ghét hay không ghét mình. Sau khi tổng kết lại toàn bộ sự việc Nhất Bác kết luận Tiêu Chiến không ghét mình, mà chỉ là tính khí của hắn khó ở nên mới hay thay đổi, lúc thế này lúc thế kia mà thôi, Y là người dễ tính nên sẽ không so đo với người có tính khí thất thường như hắn.

BẠN ĐANG ĐỌC
Thiên Mệnh
FanfictionMình viết về Chiến Bác, viết về chiến sơn vi vương nên nếu bạn nào không thích có thể bỏ qua nhé. Đừng vào nói này nọ rồi cố tình cm những cái không liên quan là mình xin phép chặn nhé. Mình rất thoải mái, dù là BJ hay fan thuyền khác vào đọc rồi th...