33

328 42 19
                                        

Tiêu Chiến muốn tới chỗ của Hoa Lạc tìm gặp Nhất Bác, hắn muốn biết tình hình của Y hiện giờ ra sao? Dựa theo khí tức của Mão Mão, Tiêu Chiến đứng dưới quán trọ nhưng hắn không đủ dũng khí bước vào, nghĩ tới những việc hắn đã làm với Y, hắn cảm thấy bản thân không còn mặt mũi để đối diện.

Đào Tử đứng từ xa quan sát Tiêu Chiến, cô ta giận dữ khiến hai con mắt của cô ta đen kịt lại không thấy tròng trắng đâu nữa. Cô ta tự nói với chính mình bằng mọi giá phải khiến Nhất Bác biến mất trên thế gian này, chỉ có như vậy Tiêu Chiến mới là của cô ta mãi mãi.

Trưa hôm sau, vừa tỉnh dậy Hoa Lạc muốn lập tức đi tìm Nhất Bác, vào giây phút sinh tử Y nguyện hy sinh tính mạng mình để bảo toàn tính mạng cho anh ta, Hoa Lạc đã quyết bằng mọi giá phải mang Nhất Bác về Dực cung để anh ta bảo hộ, chăm sóc cho Y cả đời. Vậy nhưng căn phòng trống trải làm Hoa Lạc hụt hẫng, anh ta hỏi Tịnh Ái rằng Nhất Bác đã đi đâu? thì cô ấy nói Y đã rời đi từ sáng sớm rồi.

Thấy Hoa Lạc muốn chạy đi tìm người, Tịnh Ái ngăn cản rồi hỏi Hoa Lạc có tình cảm với Nhất Bác phải không? Hoa Lạc không ngại ngần thừa nhận, anh ta từng thề với chính mình rằng sẽ phải tìm được tiểu hài tử năm xưa đã cứu giúp anh ta để trả ơn, nay gặp lại người còn nguyện hi sinh cả tính mạng vì muốn bảo vệ cho anh ta, hỏi làm sao anh ta có thể bỏ mặc sống chết của người? Hơn nữa trái tim trong lồng ngực của Hoa Lạc còn vì Nhất Bác mà lỗi nhịp, ở cạnh Y anh ta mới cảm nhận được cái gì gọi là tư vị hạnh phúc.

Tịnh Ái tức giận buột miệng nói, "Cô ta nói đúng, hắn quả nhiên là một yêu nghiệt cần phải diệt trừ"

Hoa Lạc nắm lấy hai bên vai của Tịnh Ái gấp gáp hỏi, "Muội đang nói gì? Cô ta là ai? Không lẽ...."

Tịnh Ái kể lại, đêm qua có một nữ nhân tìm đến quán trọ, cô ta nói ở trong quán trọ có một yêu tinh chuyên dùng vẻ bề ngoài để quyến rũ người khác sau đó sẽ hút máu của họ. Cô ta còn nói Hoa Lạc đã bị tên yêu tinh đó mê hoặc, nếu Tịnh Ái không muốn anh ta bị chết thảm dưới tay yêu tinh thì mau tìm cách diệt trừ.

Tịnh Ái là một cô gái thông minh, cô ấy sẽ không tuỳ tiện nghe sự xúi giục của người khác rồi ra tay cướp đoạt sinh mệnh của một ai đó, nếu như cô ấy không biết rõ được tận tường mọi chuyện. Bằng đôi mắt đặc biệt của mình, Tịnh Ái không nhìn thấy mối nguy hại nào trên người của Nhất Bác cả, nhưng lòng dạ của nữ nhân khi yêu lại rất hẹp hòi, cô ấy không thể để tình địch của mình ở gần bên cạnh người mà cô ấy đem lòng yêu thương được.

Tịnh Ái đã tìm tới Nhất Bác, cô ấy mang tình cảm của mình phơi bày ra với Y, cô ấy cảm ơn Y lúc trước đã cứu mạng Hoa Lạc thế nhưng không thể giữ Y lại. Tịnh Ái cũng mang chuyện có một nữ nhân đến tìm gặp và xúi giục cô ấy ra tay giết chết Nhất Bác, nhắc nhở Y cần phải đề phòng.

Cứ nghĩ Nhất Bác sẽ viện đủ mọi lý do để nán lại, ai ngờ Y dễ dàng gật đầu đồng ý còn nói lời cảm ơn với Tịnh Ái. Khi nhìn thấy Nhất Bác và Mão Mão rời đi lúc mặt trời còn chưa ló dạng, Tịnh Ái cảm thấy có một chút áy náy trong lòng, nhưng vì bảo vệ tình cảm của mình nên cô ấy chỉ đành nói lời xin lỗi.

Thiên MệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ