50

270 29 3
                                        

Nhất Bác đi tới ngồi xuống cạnh giường, Y nằm lấy hai bàn tay đang siết chặt của Tiêu Chiến

"Tiêu Chiến, huynh mơ thấy ác mộng sao? Được rồi, chỉ là mơ thôi, tỉnh dậy là tốt rồi"

Nhìn Nhất Bác nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Chiến, Hải Khoan có chút khó chịu trong người, anh ta quay mặt đi hướng khác vì không muốn tiếp tục chứng kiến cảnh tượng này.

"Ta đã nhớ ra rồi, ta đã nhớ ra cha mẹ ta vì sao mà chết, ta không phải là trẻ mồ côi, ta cũng từng có một gia đình hạnh phúc, có cha mẹ luôn yêu thương và che chở cho ta. Nhưng đêm đó khi cha mẹ muốn đưa ta lên Cao Lãng bái sư đã bị yêu quái ăn thịt, chính mắt ta nhìn thấy hai người bị yêu quái nuốt vào bụng nhưng không có cách nào cứu họ ra"

Tiêu Chiến bật khóc thành tiếng trong vòng tay Nhất Bác, nỗi đau mất mát ấy làm gì có ai thấu hiểu được nếu như chưa từng trải qua. Đối mặt với con yêu quái to lớn, cha mẹ hắn vẫn ra sức che chắn cho hắn, mỉm cười trấn an nói hắn đừng sợ, và rồi tiếng kêu thảm thiết của họ khi bị yêu quái nuốt chửng là ký ức cuối cùng mà hắn ghi nhớ rõ nhất.

Đợi cho Tiêu Chiến ngủ thiếp đi, Nhất Bác cùng những người khác đi ra bàn trà ngồi xuống. Hải Khoan quan sát Nhất Bác một lúc mới nhỏ giọng hỏi

"Bác Nhi, có phải đệ đã biết được chuyện xảy ra với cha mẹ Tiêu Chiến rồi đúng không?"

Nhất Bác khẽ cười đáp lại Hải Khoan, "Đúng là không có chuyện gì có thể qua mắt được đại sư huynh"

Nhất Bác đem những gì mình biết kể lại cho ba người nghe, sau khi nghe xong ai nấy đều trợn mắt kinh ngạc. Tư Truy còn tỏ vẻ đồng cảm với Tiêu Chiến, phải ở bên cạnh kẻ thù giết hại cha mẹ suốt một thời gian dài mà không hay biết gì, cú sốc này thật quá lớn.

Nhất Bác nhắc nhở mọi người đừng đem chuyện Đào Tử là kẻ thù giết hại cha mẹ Tiêu Chiến nói cho hắn nghe, Y sợ hắn sẽ liều lĩnh đi tìm cô ta nạp mạng. Đợi các vị trưởng bối bàn bạc kế sách chu toàn, lúc đó bọn họ sẽ cùng nhau hợp sức diệt trừ yêu quái trả thù cho cha mẹ Tiêu Chiến, cùng những người đã bị chúng giết hại.

Cứ ngỡ Tiêu Chiến đã ngủ, nhưng thực chất lại không, những lời Nhất Bác nói hắn đều nghe rõ mồn một. Tiêu Chiến siết chặt nắm tay tới trắng bệch, đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ. Hắn tự nói trong đầu, nợ cũ nợ mới hắn sẽ thanh toán một lượt. Lúc trước là giết hại cha mẹ hắn, sau lại khiến hắn hiểu lầm người hắn yêu thương còn ra tay đả thương người ấy, mối hận này Tiêu Chiến không thể cho qua dễ dàng.

Nhất Bác tới tìm sư phụ Di Hoà, Y nói với ông là Tiêu Chiến đã nhớ lại mọi chuyện. Di Hoà nói phong ấn của ông bị phá giải chắc là do linh lực của Tằm ngọc truyền sang cho Tiêu Chiến, hai nguồn linh lực mạnh mẽ kết hợp đã phá vỡ phong ấn.

"Di Hoà Thượng Thần, liệu Tiêu Chiến có liều mạng đi tìm Đào Tử trả thù hay không? Với sức lực của một mình huynh ấy, vãn bối e rằng..."

Không để Nhất Bác nói hết, Di Hoà đã cắt ngang, "Con không cần lo, ta sẽ đến khuyên nhủ Tiêu Chiến. Nhưng.... Nhất Bác, để có thể nhanh chóng kết thúc chuyện này thì chúng ta cần có sự góp sức của con, ta mong thời gian tới con có thể chuyên tâm tu luyện và học cách kiểm soát, điều khiển năng lực của mình. Con hiểu ý của ta chứ?"

Thiên MệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ