31

280 44 7
                                        

Trác Thành đi tới hỏi Tiêu Chiến, "Tại sao người của huynh lại ra tay đả thương người khác như vậy? Chỉ là một người dân bình thường, có nhất thiết phải nặng tay tới vậy không?"

Tiêu Chiến chưa kịp trả lời, Đào Tử đã chen ngang, "Hắn là yêu quái hút máu, toàn bộ những người bị giết hại gần đây đều là do một mình hắn gây ra. Một kẻ máu lạnh, tàn ác như vậy huynh còn muốn tha mạng cho hắn để hắn tiếp tục hại người hay sao?"

Trác Thành quay lại nhìn Nhất Bác, "Nhưng rõ ràng trên người của vị tiểu công tử này không có chút ma khi nào cả, cũng không có oán linh bám đuôi, nhìn tình trạng lúc này có thể thấy là đã bị thương khá nặng"

Đào Tử nói Trác Thành đừng bị vẻ ngoài của Nhất Bác lừa gạt, cô ta nói có nhiều người chết dưới tay của Y như vậy cũng là bởi chính cái vẻ bề ngoại đó, nói Y chỉ là đang cố tình tỏ ra mềm yếu để nhận được sự thương hại, đến khi bọn họ không để ý Nhất Bác sẽ tìm cách trốn đi.

Một trận gió lớn nổi lên làm cát bụi bay mù mịt, một con chim lớn sải rộng hai cánh bao bọc lấy Nhất Bác muốn mang người đi. Tiêu Chiến vận nội công đánh một chưởng vào người con chim khiến nó kêu lên một tiếng rồi rơi xuống dưới đất.

Nhìn thấy Hoa Lạc thổ huyết rất nhiều, Nhất Bác nhanh chóng đi tới bên cạnh rồi dùng tay áo của mình chặn ở miệng anh ta, Y lo lắng hỏi

"Hoa Lạc ca, huynh không sao chứ?"

Thấy Nhất Bác sắp khóc đến nơi, Hoa Lạc cố gắng mỉm cười trấn an, "Ta không sao? Ngươi không cần phải lo lắng. Nhìn ngươi xem, có nam nhi nào lại dễ rơi nước mắt giống như ngươi không hả?"

Chỉ vì đi tìm Nhất Bác quá vội nên Hoa Lạc đã quên mang lông vũ cắm lên đầu, không có bảo vật hộ thể anh ta giống như chim bị gãy cánh, không những thế vì phải sử dụng một phần linh lực trị thương cho Mão Mão và Nhất Bác nên giờ anh ta mới thất thố như vậy.

Nhìn một màn tình tứ trước mắt, lòng Tiêu Chiến nóng rực như có lửa, những lời mà Hoa Lạc nói tối hôm qua lại hiện về trong đầu của hắn. Tiêu Chiến biến ra thanh kiếm băng chĩa thẳng vào hai người

"Ta đã nói rồi, nếu như hai ngươi còn tiếp tục làm hại người dân vô tội ta sẽ khiến các ngươi không thể siêu sinh"

Nhất Bác quỳ gối trước mặt Tiêu Chiến, Y nói hắn hãy giết Y đi nhưng xin hắn tha cho Hoa Lạc, mọi chuyện đều là do một tay Y gây nên, Hoa Lạc không làm gì sai hết.

"Bác Nhi à, sao lại nhận lỗi về mình chứ? Tôi biết không phải cậu mà, tôi tin cậu"

Tư Truy bị đám người Cao Lãng kìm chân nên không thể chạy tới bên cạnh Nhất Bác được. Cậu ấy khóc, đau lòng nhìn Y quỳ dưới chân Tiêu Chiến xin được chết. Nhất Bác khẽ mỉm cười nói với Tư Truy

"Cám ơn Tư Truy, cả đời tôi có được một người bạn tri kỷ như cậu là tôi đã mãn nguyện rồi, nếu có kiếp sau chúng ta sẽ lại là huynh đệ tốt"

Nhất Bác ngước mặt lên nhìn Tiêu Chiến, "Ngươi mau ra tay đi, nếu cái chết của ta có thể khiến mọi việc được hoá giải thì ngươi hãy giết ta đi"

Thiên MệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ