49

273 32 8
                                        

Tằm ngọc chẳng có chút thương tình nào mà túm lấy cổ tay Tiêu Chiến lôi phắt dậy, sau đó dùng nội lực khiến cơ thể hắn xoay tròn tròn như một lốc xoáy làm Tiểu Thố và Nhất Bác đứng một bên muốn say xẩm mặt mày.

Nhìn toàn bộ cơ thể Tiêu Chiến tím đen lại, Nhất Bác hoảng hốt hỏi Tằm Ngọc hắn bị làm sao? Tằm Ngọc không trả lời mà biến ra một con sâu tằm trắng muốt đưa tới trước mặt, Y sợ hãi túm lấy cơ thể Tiêu Chiến đẩy lên làm lá chắn phía trước.

Tằm Ngọc bóp miệng Tiêu Chiến rồi cho sâu tằm vào trong miệng hắn, Nhất Bác chẳng thương xót gì cho người mình thương yêu, lập tức đẩy Tiêu Chiến về phía của Tiểu Thố rồi đứng cách xa một khoảng. Nửa canh giờ sau cơ thể Tiêu Chiến trở về trạng thái bình thường, Tằm Ngọc một lần nữa bóp miệng của hắn, con sâu tằm chui ra, chỉ khác một điều là toàn thân nó đen ngòm.

"Bác Nhi, ngươi có muốn thưởng thức món ngon quý hiếm này không?"

Tằm Ngọc đưa con sâu đen tới trước mặt Nhất Bác, thành công khiến Y lùi xa thêm mấy bước nữa

"Món ngon quý hiếm đó cô cô thưởng thức một mình đi, ta không cần"

Tằm ngọc thích chí cười lớn, nó ngửa cổ mang con sâu vứt vào trong miệng rồi chẹp chẹp vài cái. Nhất Bác chạy tới đỡ lấy Tiêu Chiến, thấy hắn chưa tỉnh Y khó hiểu lên tiếng hỏi

"Cô cô, tại sao Tiêu Chiến còn chưa tỉnh?"

"Vừa rồi ta chỉ làm cho chất độc trong cơ thể hắn phát tác triệt để, rồi dùng tằm tiên hút toàn bộ chất độc trong cơ thể hắn ra ngoài, hiện tại nguyên khí của hắn rất yếu nên cần phải hấp thụ linh lực mới tỉnh dậy được"

"Vậy cô cô hãy lấy linh lực của ta đi"

"Một chút linh lực cỏn con đó của ngươi thì có tác dụng gì chứ? Ngươi đúng là ngốc thật"

Tằm ngọc nhả ra một viên đan linh lực trong suốt nhét vào miệng Tiêu Chiến, trong nháy mắt cơ thể hắn phát ra một nguồn nội lực mạnh mẽ rồi vụt tắt.

Tiểu Thố hiện thân thành một con thỏ khổng lồ mang theo Tiêu Chiến trở về. Ba mẹ Vương nhìn thấy Nhất Bác liền tỏ ra lo lắng, hai người gặng hỏi Y có bị thương ở đâu hay không? Thì Nhất Bác lắc đầu

"Phụ thân, người hãy xem thương tích của Tiêu Chiến trước, huynh ấy vì cứu con đã bị đánh rơi xuống vực"

Vương Khang bảo Tiểu Thố mau chóng đưa Tiêu Chiến về phòng để ông truyền linh lực cho hắn, vậy nhưng Tịnh Ái cùng Hoa Lạc bước vào, cô ấy nói không cần thiết bởi đã có ai đó truyền linh lực cho hắn, chỉ là cơ thể đang cần thời gian hấp thụ nên lúc này hắn chưa tỉnh dậy mà thôi. Nghe Tịnh Ái nói vậy Nhất Bác mới thả lỏng tâm trạng ra một chút

Bỗng dưng Hoa Lạc ồm chầm lấy Nhất Bác, miệng liên tục nói lớn, "Nhất Bác, ngươi đã trốn đi đâu vậy hả? Ngươi có biết ta lo cho ngươi lắm không hả?"

Nhất Bác ngại ngùng gỡ Hoa Lạc ra khỏi người mình, "Ta không sao, huynh buông ta ra trước, ta sắp ngạt thở rồi"

Các vị trưởng bối bất lực trước hành động của Hoa Lạc, suốt thời gian không tìm thấy Nhất Bác anh ta đứng ngồi không yên, lúc nào cũng muốn ra ngoài tìm Y. Sư phụ Di Hoà vuốt râu rồi quay lại bàn trà ngồi xuống, ông bật cười lên tiếng

Thiên MệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ