36

292 36 7
                                        

Cáo từ sư phụ Tu Kiệt, Tiêu Chiến và Trác Thành trở về phòng, thấy Cảnh Nghi và Tiểu Thố đang ngồi chờ sẵn ở bàn trà, Trác Thành mở kết giới rồi cũng đến ngồi cùng bọn họ.

Tiêu Chiến nhìn Tiểu Thố, hắn hỏi cậu nhóc đã biến đi đâu mất? còn cả chuyện cậu nhóc biết Nhất Bác nữa, hắn muốn biết tất cả.

"Chủ nhân, em không nghĩ người lại có thể hành động hồ đồ như vậy, sự thông minh, quyết đoán của người đi đâu mất rồi? Chỉ vì sai sót của người nên mọi chuyện mới đi tới nước này, nếu người giữ vững ý chí, giữ vững sơ tâm, nếu người không để bản thân bị kiểm soát bởi những tham vọng, ích kỷ của bản thân thì người sẽ không bị che mắt bởi chúng. Người... thật làm em thất vọng"

Cảnh Nghi trợn mắt lên với Tiểu Thố, "Ngươi to gan thật, dám lớn tiếng với cả đại sư huynh. Có phải trong thời gian mất tích ngươi đã ăn gan hùng tinh phải không hả?"

"Không sao, Tiểu Thố nói đúng, thời gian qua ta đã làm việc theo cảm tính, theo cảm xúc quá nhiều nên mới khiến mọi chuyện thành ra thế này"

Trước khi đi thực hiện nhiệm vụ lần này sư phụ Di Hoà có nói, có thể ta luôn nghĩ những điều mà ta đang tìm kiếm nó ở một nơi nào đó rất xa vời, nhưng thực chất nó lại luôn phơi bày trước mặt, ta cứ luôn nghĩ nó lẩn trốn trong bóng tối làm ta nhìn không ra, nhưng thực tế nó lại luôn hiện hữu ở bên ta không kể ngày hay đêm. Nếu như Tiêu Chiến không sa vào chuyện tình cảm, với những biến cố diễn ra liên tục có thể lời khuyên của sư phụ Di Hoà trước đó đã giúp ích được cho hắn. Vậy nhưng đến khi hắn nghĩ Đào Tử là một trong bốn tứ thần, hắn lại cho rằng đó chính là ý nghĩa mà sư phụ Di Hoà muốn truyền đạt.

Tiêu Chiến lại nghĩ đến cái hôm hắn quay về Cao Lãng luyện đọc tâm thuật, mặc dù sư phụ Di Hoà đã khuyên hắn chú tâm hoàn thành cấp bậc cuối, nhưng vì hắn quá nóng ruột nên đã quyết định rời đi.

Trước khi đi sư phụ Di Hoà có nói với Tiêu Chiến rằng, có thể những việc tận mắt nhìn thấy, tận mắt nghe được chưa hẳn đã là sự thật. Thời gian, tâm hồn, lý trí, trái tim, bốn điều đó có thể giúp hắn nhìn nhận sự thật một cách đúng đắn, ông khuyên hắn không nên vội vàng kết luận bất cứ chuyện gì để tránh cho sau này hắn sẽ phải hối hận.

Khi Tiêu Chiến rời khỏi phòng của sư phụ Di Hoà, hai sư đệ đi tuần đêm có nói với hắn là nhìn thấy Cảnh Nghi từ phòng hắn đi ra. Tiêu Chiến lúc này đã cảm thấy nghi hoặc, rõ ràng Cảnh Nghi giờ này đang túc trực bên cạnh Nhất Bác, không thể nào lại xuất hiện ở Cao Lãng được. Hắn đã muốn hỏi Cảnh Nghi việc này nhưng vì lo giải cứu cho Nhất Bác trước nên hắn đã quên đi mất. Vốn tính Tiêu Chiến là người nhớ rất lâu, nhất là những chuyện quan trọng hắn sẽ không bao giờ để sót, vậy nhưng khi biết Nhất Bác bỏ đi sự tức giận đã lấn áp mất tâm trí hắn.

Cả chuyện về người đàn ông trung tuổi đánh xe ngựa đưa Nhất Bác lên núi. Thực chất Tiêu Chiến đã lén quay lại cửa hàng bán tranh, hắn muốn thông báo cho người phụ nữ trung tuổi ấy biết rằng chồng của bà ấy sẽ không quay về nữa, cũng muốn đưa cho bà ấy một chút ngân lượng lo hậu sự cho chồng mình.

Thật kinh ngạc là Tiêu Chiến đã nhìn thấy người đàn ông đó đang phụ vợ mình dọn hàng, nhìn ông ấy hoàn toàn khoẻ mạnh không hề có chút thương tổn nào cả. Khi quay về nhà trọ Tiêu Chiến đã hỏi Đào Tử có tận mắt thấy Nhất Bác giết người hay không? Thì cô ta gật đầu, còn nói là Y đang định tấn công cô ta nhưng cũng may Tiêu Chiến đã xuất hiện kịp thời.

Thiên MệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ