Tiếng thổn thức, cầu xin của Nhất Bác đánh thức Tiêu Chiến, Y cầu xin hắn đừng làm vậy với Y. Tiêu Chiến lắc đầu lấy lại sự tỉnh táo, tâm ma và tâm thiện của hắn đang đấu tranh lẫn nhau.
"Tiêu Chiến, nếu ngươi còn bỏ qua cơ hội này thì ngươi sẽ hối hận. Ngươi nhìn đi, người trước mặt ngươi lúc này hoàn toàn nguyên vẹn, nhưng liệu sau khi rời khỏi đây trở về bên cạnh con chim ngu ngốc đó thì sao?"
Nghe những lời tâm ma thúc giục, Tiêu Chiến đưa mắt nhìn cơ thể Nhất Bác một lượt. Đúng vậy, giờ chỉ cần hắn làm dấu chu sa kia biến mất thì người sẽ là của hắn, lúc đó không có ai cướp người của hắn đi được. Tiêu Chiến rúc mặt vào trong hõm cỗ của Nhất Bác hôn mút, bàn tay lạnh lẽo mơn trớn hai bên sườn rồi xuống bên dưới eo của Y xoa nắn
"Tiêu Chiến, dừng lại, dừng lại đi, ta xin ngươi"
Nhất Bác vẫn cố gắng năn nỉ Tiêu Chiến, trong lúc hoảng sợ Y đã nhớ ra cảnh tượng ở giấc mơ của mình. Thì ra Tiêu Chiến không phải ghét Nhất Bác, hắn quả thực đã liều cả tính mạng để cứu Y, có thể vì lần đó bị ma khí xâm nhập vào cơ thể chưa được loại bỏ hết nên lúc này hắn mới hành xử với Y như vậy.
Một tiếng động lớn phát ra ở phía cửa hang động làm Tiêu Chiến dừng lại hành động của mình, ai có đủ năng lực phá vỡ kết giới của hắn cơ chứ? Nhìn thấy một con rắn hổ mang to lớn đang trườn vào bên trong hang, Tiêu Chiến giải huyệt đạo cho Nhất Bác rồi mang Y ra phía sau như muốn bảo hộ.
Nhất Bác bám tay vào vai Tiêu Chiến trấn an, "Không sao, thất đầu xà sẽ không hại ta, có lẽ nó muốn tới nói lời tạm biệt"
Nhìn thấy Tiêu Chiến xuất ra kiếm băng, thất đầu xà hiện ra bảy cái đầu rồi hướng phía hắn đưa lưỡi ra thách thức. Nhất Bác ôm chặt lấy Tiêu Chiến ngăn cản, Y nói hắn mau tỉnh táo lại.
Tiêu Chiến đẩy Nhất Bác ngã ra nền đất, hắn nói Y và lũ yêu quái đều là đồng đảng của nhau. Tiêu Chiến lao vào chiến đầu với thất đầu xà, hắn vung kiếm lên muốn chém đứt một cái đầu của nó lại bị một cái đầu khác húc vào bụng. Tiêu Chiến bay người đập vào vách đá rơi xuống, từ trong miệng phun ra một ngụm máu.
"Tiêu Chiến, ngươi có sao không?"
Nhất Bác chạy tới muốn đỡ Tiêu Chiến dậy, nhưng hắn một lần nữa xô Y ngã xuống. Tiêu Chiến thu lại kiếm băng, dồn nội lực vào hai bàn tay rồi đánh về phía thất đầu xà. Xung quanh người thất đầu xà tạo ra một màng chắn bảo vệ kiên cố, dường như sức mạnh của Tiêu Chiến không thể nào làm hại nó được. Thất đầu xà vươn một cái đầu đến gần Tiêu Chiến, nó khè khè vài tiếng rồi thổi một làn khói bao phủ người hắn.
Tiêu Chiến rơi vào một ảo cảnh, nơi đây rất đẹp và yên bình với hồ nước xanh mênh mông, trên mặt nước là những đoá hoa đủ màu sắc nở rộ. Tại đình viên nằm ở giữa hồ, một thiếu niên xinh đẹp đang đứng mỉm cười nhìn hắn. Khi nhìn thấy nụ cười của người ấy, Tiêu Chiến cảm thấy trong lòng bình yên đến lạ, người ấy đưa tay về phía hắn
"Tiêu Chiến, ngươi mau tỉnh lại đi, đừng để tâm ma điều khiển tâm thức của ngươi... Tiêu Chiến"
Tiêu Chiến mở mắt ra bừng tỉnh, hắn nhìn thất đầu xà rồi lại quay sang nhìn Nhất Bác. Thấy phần áo bên trên của Y bị xé rách tả tơi, Tiêu Chiến vội vàng quay mặt đi, hai nắm tay của hắn siết chặt lấy ống quần. Đúng lúc này ở bên ngoài có tiếng người náo loạn, Tiêu Chiến cởi lớp áo ngoài của mình ra đưa cho Nhất Bác mặc vào, hắn đứng lên không quay lại nhìn Y

BẠN ĐANG ĐỌC
Thiên Mệnh
FanfictionMình viết về Chiến Bác, viết về chiến sơn vi vương nên nếu bạn nào không thích có thể bỏ qua nhé. Đừng vào nói này nọ rồi cố tình cm những cái không liên quan là mình xin phép chặn nhé. Mình rất thoải mái, dù là BJ hay fan thuyền khác vào đọc rồi th...