Namjoon bỗng dưng nhận ra có điều gì đó không ổn lắm. Có thể là đôi khi dây thần kinh của anh hơi thô sau nhiều giờ sáng tác không ngừng nghỉ, nhưng cũng chẳng thể ngáo ngơ đến mức cảm thấy hoàn toàn bình thường trước việc này chứ?
Anh nhìn xuống tin nhắn của Jungkook, 'Hôm nay em ngủ ở chỗ Jimin hyung nhé', thực sự không nhìn ra đây là lời thông báo hay xin phép?
Đúng ra là Jungkook không được phép làm thế này đâu vì theo điều luật công ty thực tập sinh phải xin duyệt trước khi ngủ lại bất kỳ nơi nào khác ngoại trừ ký túc xá cơ mà cũng không gắt đến vậy và len lén giấu cho cũng chẳng phải chuyện gì lớn cơ mà để em ấy ngủ lang ở chỗ người yêu nghe không được ổn lắm cơ mà chẳng phải hồi đó họ đã sống cùng nhà sao cơ mà bây giờ hoàn cảnh thay đổi rồi cơ mà cũng không biết hai đứa đã tỏ tình với nhau chưa cơ mà lỡ có rồi thì Jimin là một người sống thận trọng và quy tắc cơ mà dù sao thì Jungkook cũng còn nhỏ dại lắm cơ mà—
Namjoon tự hít một hơi thật sâu, đặt tay lên ngực để tự trấn an rằng mình đã nghĩ quá rồi. Jimin là người bảo hộ của Jungkook mà. Bỏ qua Jungkook, anh lại rút điện thoại ra và nhắn cho chàng trai lớn hơn một tin.
"Ngày mai anh nhớ là Jungkook có lịch trình sớm." Anh viết, song gửi thêm một chú meme koala tròn mắt nhìn.
"Vâng em biết. 8 giờ phải có mặt ở công ty phải không?" Jimin bình thản đáp lại, thổi bay toàn bộ lo lắng của anh. "Em sẽ bảo đảm đúng giờ."
"Ừ, vậy tốt rồi." Namjoon vừa gõ vừa cười, một phần cảm thấy tuyệt vời khi mình và Sejin được đỡ nhiệm vụ gọi Jungkook dậy. "Em ấy sẽ xuống lấy đồ vệ sinh chứ hả?"
"Không, hyung. Em có đem dư."
"OK."
Jimin không đáp lại, và cuộc nói chuyện của họ kết thúc tại đó. Namjoon nghĩ chàng trai này thật có phần cẩn thận quá đáng khi soạn đồ đi hai ngày mà mang cả bộ vệ sinh dư. Chắc chắn là anh đã lo hão quá, làm sao mà có điều gì được chứ, nếu có thì hẳn nó đã xảy ra ở Busan rồi. Anh lắc đầu với một nụ cười khẽ bật ra, gấp sách lại và bắt đầu soạn đồ cho lịch trình ngày mai.
***
Jimin đặt điện thoại xuống, vẻ mặt không hề trấn tĩnh như những lời anh nhắn với Namjoon. Anh chỉ muốn làm một chút thức ăn khuya từ sữa chua và trái cây vừa mua cho cậu bé mà anh yêu thương nhất, không hề mường tượng mọi chuyện sẽ xoay chuyển theo cách này. Anh đứng bên kệ bếp, tay thoăn thoắt gọt trái kiwi, còn người mà thường khi sẽ dịu ngoan hỗ trợ anh giờ lại đeo cứng đằng sau lưng.
Jungkook tay ôm chặt eo anh, cằm đặt lên vai, không biết nghĩ gì mà khi khi lại rung rinh chiếc đầu nhỏ để cọ vào cần cổ bên cạnh. Jimin khẽ nuốt khan và tỏ ra bình tĩnh khi bàn tay to lớn của cậu trai đôi lúc xoa miết trên bụng mình, hoàn toàn không có ích cho việc anh đang cố gắng đẩy lui mảnh ửng đỏ nơi gò má.
"Nè, nhột anh, anh cắt vào tay bây giờ..." Jimin thủ thỉ, hơi lắc người muốn thoát khỏi vòng tay Jungkook.
"Vậy để em làm cho." Người đằng sau ngoan ngoãn lỏng tay, nhưng trước khi Jimin kịp thở phào thì cậu lại thêm một câu. "Còn anh ôm em."
![](https://img.wattpad.com/cover/222279579-288-k766529.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
NO MATTER HOW FAR I GO (I NEVER LEFT) | KOOKMIN FANFICTION
Fanfiction"Năm đó, Jimin hai mươi hai tuổi, Jungkook mười ba tuổi, họ từ quan hệ bạn thân anh trai - em trai bạn thân bỗng dưng trở thành một điều gì đó khó lòng xác định. " Disclaimer: Tất cả nhân vật không thuộc về tôi, tác phẩm của tôi là phi lợi nhuận và...