Busan - 25

3.1K 362 49
                                    

Author's note: Không thể tin được mình lại ngốc nghếch đến độ này, rõ ràng dựng plot anh trai tóc vàng sắc sảo mang kẹo ra dụ Taehyung đi theo mình sang Mỹ, vậy mà chap trước dám bảo Yoongi ngồi trong phòng thu với Jungkook và Namjoon =)))))) Quá sức ngáo luôn. Mình đổi lại thành anh Hyowon rồi nha mọi người, cũng chính là producer Pdogg đó. Xin lỗi mọi người nha...



----------




Jimin đã quen với việc cùng bản thân chịu đựng thời gian qua đi. Anh cũng quên mất lần cuối cùng mình thực sự cảm thấy một điều gì đó mãnh liệt trong cuộc sống dù là hân hoan, phẫn nộ hay đau buồn. Đôi lúc anh tự hỏi rằng liệu đây có phải là cảm giác khi đã buông xuống được tất thảy và tìm được an bình trong trái tim mình, nhưng nó vẫn có gì đó thiếu hụt.

Anh chẳng biết rằng bình yên có đồng nghĩa với vô cảm không.

Khi những cảm xúc chai lạnh, sẽ chẳng còn có điều gì khiến anh xúc động hay tổn thương được nữa, và có thể nó sẽ mang lại trạng thái bình yên. Vậy trạng thái bình yên ấy có phải là bình yên trong tâm hồn không? 

Đôi lúc anh còn chẳng hiểu tại sao mình lại dành thời gian suy nghĩ về những điều này. Là anh có toàn bộ thời gian trên thế giới hay tiềm thức anh chỉ đang khao khát tìm thấy một nguyên do cho bản thân mình lạc lõng?

Có những ký ức mờ nhạt về một Jimin đầy lý tưởng, ao ước được xây dựng ngôi nhà bệ phóng ước mơ cho những người trẻ tại thành phố quê hương. Người ấy không có giấc mơ cao sang hoa lệ, chỉ mong một đời bình an cho bản thân cùng những trái tim trẻ tuổi tràn đầy nhựa sống mà anh truyền cảm hứng. 

Thế rồi, khi trái tim quan trọng nhất đối với anh chọn cách tìm nguồn nhựa sống ở một nơi mà anh chẳng thể chạm tới được, cậu cũng mang lý tưởng của anh đi mất. Anh chợt nhận ra cuộc sống mình từng xoay quanh một người, song cũng vì người ấy mà dần phân tán thành vạn mảnh nhỏ, mông lung và lưu lạc. Jimin không nghĩ rằng mình nhận ra phần tình cảm này quá trễ, vì dù nó có được phát hiện sớm hơn thì quyết định của anh cũng chẳng thay đổi. 

Dẫu có phải làm cái bóng đổ sau lưng Jungkook khi cậu tiến về hướng mặt trời, ít nhất bước chân cậu cũng bị ràng buộc bởi hình ảnh anh mãi mãi.

Với tất cả những gì anh đã làm, Jungkook sẽ không quên anh.

Jimin đã bám víu vào ý niệm mỏng manh ấy mà tiếp tục cuộc sống thường nhật của mình bao quanh cảm giác "bình yên" hư hư ảo ảo. Anh vẫn ăn, ngủ, đi dạy, giao tiếp, xem phim, và tự dạy mình hô hấp trong không gian lạnh lẽo của nơi vốn được gọi là nhà. Thế nhưng, chỉ có khi trò chuyện với Jungkook qua điện thoại anh mới cảm thấy nghi ngờ cuộc sống hiện tại. Cứ như có hai con người tồn tại trong anh, dù có đổi đến đổi lui quyền làm chủ bao nhiêu lần trong ngày theo những cuộc điện thoại thì cũng chẳng thể tìm thấy điểm kết hợp.

Nếu không có cuộc gọi của Namjoon, có lẽ Jimin sẽ chẳng thể vớt chính mình khỏi bể nước mà anh đang đắm chìm, ngạt thở nhưng chẳng buồn vẫy vùng.

NO MATTER HOW FAR I GO (I NEVER LEFT) | KOOKMIN FANFICTIONNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ