Busan - 37

2.7K 337 46
                                    

"Jungkook-ahh, anh xin lỗi, hôm qua anh không có ý như vậy."

"Không, hyung, là em. Anh, em sẽ cắt tóc ngay vào ngày mai nhé. N-Nghĩ lại thì em cũng không thích lắm."

"Đừng như vậy, Tròn bé. Em cứ làm những gì em muốn đi, anh nghĩ sẽ rất thú vị."

"Nhưng, anh..."

"Lúc đó anh chỉ hơi bất ngờ thôi... chắc chắn em để tóc gì cũng hợp hết. Ngoan, đừng buồn nữa. Anh xin lỗi."

"..."

"Có phải sắp hết thời gian nghỉ trưa rồi không? Em tranh thủ nghỉ ngơi một tí đi. Anh cũng vào lớp nhé. Bye, Tr-"

"Hyung! Em, em...."

"Hm?"

"Em rất thích anh."

"Tròn..."

"Em thích anh rất nhiều... và em nhớ anh lắm."

"Anh biết. Anh cũng vậy."

***

Jimin ngả người xuống ghế xoay ở văn phòng mình, mệt mỏi nhắm mắt lại dưới ánh đèn vàng lờ mờ. Đã lâu anh không có một học viên giỏi để đỡ đần, phụ việc như Jungkook và Yeonjun khi trước, thế nên mọi chuyện ở studio có phần xô bồ. Anh cũng không phàn nàn khi sự bận rộn này giúp anh bớt nghĩ về một số chuyện.

Điều ấy không có nghĩa là anh sẽ không cảm thấy khó chịu khi mình sơ suất bỏ qua một chuyện gì đó. Dạo này anh cứ hay nhớ nhớ quên quên khiến một số chuyện trở nên trì trệ trong tâm trí, mỗi sáng rời giường đều mang theo thứ cảm giác uể oải không nói thành lời. Jimin thử suy luận về lí do sức khoẻ của mình có dấu hiệu đi xuống như vậy nhưng chẳng thể bắt được manh mối nào. Lối sống này anh đã duy trì nhiều năm.

Thế nhưng, ngay cả suy nghĩ về điều đó nhiều anh cũng không muốn làm. Anh thà dành hàng giờ bên bức tường đã có cả trăm tấm ảnh của mình. 

Jimin cảm thấy mình đã có một quãng thời gian thật kỳ diệu bên Jungkook, khi vài năm ngắn ngủi mang lại cho họ vô vàn kỷ niệm. Những ngày thường nhật ở bên nhau, những ngày nghỉ ở bên nhau, những ngày bị học hành và công việc đè nặng cũng ở bên nhau. Bóng hình của Jungkook in đậm ở mỗi nơi anh đặt chân đến trong thành phố tưởng lớn mà chật hẹp này, vì sau khi cậu rời đi thì Jimin cũng chưa từng tìm hiểu nơi nào mới. 

Cuộc sống của anh vốn chỉ quanh quẩn ở studio và nhà. 

Anh không còn theo dõi sát sao chuyện trên Seoul nữa mà chỉ đọc những tít báo liên quan đến thành tích của Jungkook. Cả hai đều nhận ra Jungkook càng lúc càng trở nên bận rộn như thế nào. Và họ đều biết đây là quãng thời gian chàng nghệ sỹ không thể bỏ lỡ và đi chệch hướng.

Rồi Jungkook của anh cũng sẽ trở thành bạn trai quốc dân, người mà tất cả đều mặc định rằng phải cống hiến tuổi trẻ cho nghệ thuật và fan hâm mộ. Trong nền công nghiệp giải trí của Hàn Quốc,  tình tự riêng tư là một điều đó thật xa xỉ. 

Đến một ngày fan đủ hiểu và bằng lòng cho Jungkook tìm mái ấm riêng, anh cũng chẳng thể là mái ấm mà họ chấp nhận. Lúc ấy, có lẽ bộ dáng của anh cũng không còn như ngày hôm nay nữa.

NO MATTER HOW FAR I GO (I NEVER LEFT) | KOOKMIN FANFICTIONNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ