Jimin nghĩ là trái tim anh không chịu nổi một vòng lộn nhào nào nữa. Nó đã suýt xông ra khỏi lồng ngực khi em bé của anh bỗng dưng lột áo trong một chuyển động vô cùng dứt khoát giữa lúc họ đang kề sát như vậy. Dù sao thì, Jungkook rõ ràng là đang khoá ngồi trên người anh mà!
Gò má hây hây hồng vì ngượng ngùng của chàng trai bỗng dưng cuốn theo một hơi thở gợi cảm, nhất là với ánh mắt khép hờ và đôi lông mày khẽ nhíu ấy. Jimin nuốt khan một ngụm trong vô thức, hơi thở như mắc kẹt ở buồng phổi khi phần thân trên của Jungkook hiện lên trước mắt.
Đã lâu, rất lâu từ lần cuối anh thực sự nhìn thấy cơ thể này, và sẽ là nói dối nếu Jimin bảo mình không kinh ngạc. Bờ vai rộng cứng cáp, lồng ngực phổng phao một cách vừa đủ, hàng cơ bụng gấp ghềnh trên làn da láng mịn của vòng eo nhỏ xíu. Đây thực sự không phải là lúc thích hợp để suy nghĩ như thế này, và Jimin cũng cố gắng ngăn cản tâm trí mình dạt về bến bờ đó nhưng...
Đúng là đánh thẳng vào gu của anh.
Jimin trừng to mắt, ngay lập tức cúi gằm xuống khi anh cảm nhận được gò má mình chín đỏ, một tay phóng lên che miệng. Ngay khoảnh khắc đó, anh lại phát hiện một bên cánh tay Jungkook phủ kín những hình xăm đa dạng, ánh lên nét cuốn hút và hỗn loạn đầy nghệ thuật. Điều đó rứt Jimin ra khỏi những ảo tưởng đen tối đang dần mon men đến, và anh vô thức đưa tay lên chạm vào bắp tay Jungkook.
Làn da nơi cánh tay vô cùng láng mịn, điều đó giúp anh nhận ra hình xăm đã sớm lành. Chỉ là, Jungkook chưa bao giờ để lộ cánh tay này ra trước công chúng.
"Đây là?" Jimin ngước lên để thấy Jungkook cũng đang ngập trong thẹn thùng, bờ môi bặm lại và ánh mắt chỉ biết dán xuống đùi anh.
"N-Nó có đẹp không anh?" Jungkook thỏ thẻ. "Đây là những điều rất có ý nghĩa đối với em."
Jimin chỉ có thể nhận ra một vài hình ảnh và lờ mờ đoán ý nghĩa của nó, chất nghệ sĩ trong ấy bung toả đến choáng ngợp. Đây đúng là một nỗi kinh ngạc cho anh, nhưng nó thật hợp với Jungkook.
"Nhưng... em chưa bao giờ nói với anh về chuyện này..." Jimin lẩm bẩm, mắt vẫn không rời khỏi những hình vẽ phức tạp.
"Vì... vì... chẳng phải rằng anh thích những người có hình xăm sao? Và anh cũng có nữa. Em muốn làm anh bất ngờ."
5 giây sau khi Jungkook lắp bắp ra lời giải thích, Jimin dường như vẫn nghẹn họng và không biết phải nói gì. Anh cảm thấy ngốc nghếch, tấu hài, cảm thấy cuộc sống này thật kỳ diệu mà cậu bé của anh cũng kỳ diệu không kém. Anh ở đây, mắc kẹt trong những viễn cảnh cùng nỗi lo sợ kinh khủng do chính mình tạo ra về việc Jungkook thay đổi một cách chóng mặt. Thế nhưng, điều đã gieo rắc muôn vàn nỗi bất an cho anh cuối cùng lại là một nỗ lực lấy lòng bé nhỏ của đứa trẻ to xác này.
Jungkook có thể thay đổi bản thân vì sự trưởng thành đang nở rộ của cậu ấy, nhưng cái kiểu giấu giếm bí ẩn rồi bất ngờ tiết lộ kia, chẳng phải chỉ là muốn anh vui thôi sao?
"Argh..." Jimin gầm một tiếng rồi gục mặt vào lồng ngực cậu, cố gắng ổn định tâm trạng đang quay cuồng. Tảng đè nặng trong lòng đột nhiên tan thành mây khói, thay vì mang về cảm giác thoải mái thì lại khiến anh xấu hổ đến nỗi muốn bốc hơi.

BẠN ĐANG ĐỌC
NO MATTER HOW FAR I GO (I NEVER LEFT) | KOOKMIN FANFICTION
Fanfic"Năm đó, Jimin hai mươi hai tuổi, Jungkook mười ba tuổi, họ từ quan hệ bạn thân anh trai - em trai bạn thân bỗng dưng trở thành một điều gì đó khó lòng xác định. " Disclaimer: Tất cả nhân vật không thuộc về tôi, tác phẩm của tôi là phi lợi nhuận và...