38

148 12 0
                                    

Vé tàu mà Seokjin mua là vé tới Busan. Theo kế hoạch của anh, số tiền còn lại sẽ đủ để thuê một căn hộ trong sáu tháng ở đó, nếu như anh không tiếp tục điều trị.

Seokjin tới ga xe lửa lúc 10 giờ sáng. Vẫn có khá sớm để tàu bắt đầu khởi hành.

Anh kiên nhẫn chờ đợi. Sau nhiều năm, anh đã quen với việc chờ đợi và khá giỏi về nó. Các khách hàng chen chúc trong nhà ga. Anh không quá mệt mỏi, vì vậy anh chọn đứng ngoài nhà ga đông đúc. Tuy nhiên, trái tim trống rỗng của anh thì lại không tìm thấy nơi nào để dừng lại.

Có nhiều người đã thấy trước mối quan hệ của anh và Jeon Jungkook sẽ kết thúc theo cách này. Mẹ anh đã từng nói với anh rằng tình yêu của hai người đàn ông sẽ chẳng tồn tại lâu, và mẹ của Jungkook thậm chí còn cho rằng họ sẽ chia tay trước năm 30 tuổi.

Ngay cả khi họ, hai người trong trò chơi có thể từ chối đối mặt với thực tế và vướng vào nhau cho tới bây giờ, họ vẫn chẳng thể thoát khỏi điểm đến cuối cùng: chia tay.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới 12 giờ. Seokjin cảm thấy mệt mỏi vì đã đứng quá lâu, vì vậy anh đi mua một chai nước để uống tại máy bán hàng tự động.

Vào lúc đó, anh nghe thấy tiếng ồn ào ở lối vào. Một cậu thanh niên mặc áo gió xám lao qua sảnh nhà ga cùng với hàng tá người mặc đồ đen đi theo cậu ấy. Hai trong số những người áo đen đó nói chuyện với nhân viên trong nhà ga, trong khi những người khác, mỗi người cầm một bức ảnh, bắt đầu tìm kiếm ai đó.

Seokjin chỉ đứng sang một bên và bắt đầu bàng hoàng. Lúc ban đầu, anh chỉ tò mò rằng tại sao những người này lại gây náo loạn như vậy. Tuy nhiên, chỉ khi anh nhìn thấy cậu thanh niên cao lớn trong chiếc áo khoác gió màu xám, anh ngay lập tức nhận ra người đó là Kim Taehyung.

Taehyung phát hiện ra Seokjin ở trong đám đông ngay lập tức. Cậu sải bước thật nhanh về phía anh. Không lâu sau đó, Seokjin nhận ra những gì đang diễn ra khi Taehyung tới trước mặt anh và đấm vào máy bán hàng tự động ở phía sau.

"Kim Seokjin, anh con mẹ nó làm tôi sợ đến chết mất!" Đôi mắt của Taehyung đỏ bừng.

"Anh thực sự nghĩ rằng một lời tạm biệt là đủ? Không điều trị nữa? Làm thế nào anh có thể nói điều đó dễ dàng như vậy? Túi của anh đâu? Anh để thuốc ở đâu?"

Seokjin cố gắng kéo tay lại với một cái nhíu mày "Bác sĩ Kim, xin đừng như thế này."

"Phải rồi, anh đã nói rõ với em, nhưng em đang bướng bỉnh bám vào phiền toái."

Taehyung kéo Seokjin ra ngoài "Em sợ rằng anh sẽ làm điều gì đó ngu ngốc, vì vậy em đã yêu cầu các vệ sĩ và bác sĩ khẩn cấp tới nhà của anh. Điều gì sẽ xảy ra nếu em không sử dụng GPS để xác định vị trí của anh? Anh sẽ tự chết ở ngoài đó sao?"

Seokjin, người hầu như không thoát khỏi tình huống hỗn loạn, đã miễn cưỡng rời đi cùng với Taehyung. Hơn nữa, anh không muốn bị quấy rầy bởi người đang tức giận một cách vô lý đối với anh.

"Tôi có thể tự do chết bất cứ lúc nào mà tôi muốn! Cậu là loại bác sĩ như thế nào vậy? Cậu trông giống như một mafia, đột nhập vào nhà của tôi và theo dõi tôi trong khi có rất nhiều bệnh nhân khác đang tuyệt vọng chờ đợi bác sĩ của họ!"

《Trans|TaeJinKook》 My Missing SoulNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ