Chương 71: Cháu tới tìm chó, thúc có nhìn thấy nó không?

5.2K 366 7
                                    

Đại Hoàng lúc đi tìm bằng hữu thì bị bắt đi.

Nó mỗi ngày đều đi chơi với bạn bè, mấy chú chó hoang đều chờ nó ở một ngôi miếu đổ nát. Ngày hôm qua đợi lâu không thấy tới nên chúng bèn ra ngoài tìm thì phát hiện gói thịt khô rơi trên đất, mùi vị thập phần quen thuộc, chúng nhạy bén nhận ra việc lớn không tốt.

Chúng nó lần theo mùi Đại Hoàng ra khỏi thành mới biết có chuyện không hay liền vội vàng đến Nguyên phủ tìm người.

Chúng đợi ở cửa Nguyên phủ cả một đêm, cuối cùng cũng nhìn thấy Diệu Diệu.

Diệu Diệu được lão tướng quân ôm thuận lợi ra khỏi thành. Hai người đi theo phía sau con chó đen, một đường chưa ngừng, ngựa cùng chó đều chạy nhanh, đi gần hết cả một ngày cuối cùng lại ra khỏi kinh thành.

Đến chân một ngọn núi thì con chó ngừng lại.

Nó cúi đầu cẩn thận ngửi, đi quanh hai vòng nhưng lại không biết nên đi đường nào.

Diệu Diệu khẩn trương hỏi nó: "Không thấy Đại Hoàng sao?"

Cái mũi nó ngửi xung quanh nhưng vẫn không tìm ra được đường. Nó cảm thấy cả bốn phương tám hướng đều có mùi Đại Hoàng.

"Có thể là bị đưa lên núi rồi." Lão tướng quân nói: "Chúng ta lên trên núi xem."

Ngọn núi này có chút hẻo lánh, bốn phía hoang tàn vắng vẻ, cách kinh thành rất xa, thỉnh thoảng cũng có vài thương nhân lữ khách đi qua. Trên núi cỏ cây um tùm, đã qua mùa đông rồi mà vẫn còn nhiều cây khô trơ không có lá.

Diệu Diệu ngồi trong lòng gia gia, dè dặt cẩn trọng quan sát bốn phía, vó ngựa giẫm lên cành khô phát ra tiếng loạt xoạt. Diệu Diệu lớn tiếng kêu: "Đại Hoàng -- "

Mơ hồ có hồi âm phía sau ngọn núi hoang vu.

Con chó đen đi phía trước dẫn đường, nó vừa đi vừa cúi đầu ngửi, một đường đi thẳng lên ngọn núi. Ngọn núi hoang vu vốn dĩ phải thưa dân, cỏ dại mọc um tùm nhưng con đường trước mắt lại thông thoáng, cỏ cây hơi ướt do trời mưa từ hôm trước, trên mặt đất có rất nhiều dấu chân cùng vết bánh xe để lại.

Chú ý tới cái này, mắt Diệu Diệu sáng lên.

"Đại Hoàng có phải đang ở trong này không?"

Lão tướng quân sắc mặt trầm lại, kéo chặt dây cương, không muốn đi tiếp về phía trước.

"Gia gia, mau đi thôi." Diệu Diệu thúc giục: "Chúng ta sắp tìm được Đại Hoàng rồi."

Lão tướng quân lại không nghĩ như vậy.

Ông vốn cho rằng kẻ bắt Đại Hoàng đi người trong kinh thành, nó là một con chó rất lớn như vậy, nói không chừng có kẻ nổi lên ý đồ biến thái. Nhưng một đường đi đến ngọn núi này, ông lại cảm thấy có chỗ không bình thường.

Nơi này bốn phía hoang tàn vắng vẻ mà lại có người đến ở? Nhìn vào dấu chân, ước chừng cũng phải có ít nhất tầm bảy, tám người.

Một suy nghĩ nảy ra trong đầu, lão tướng quân quyết định thật nhanh, quay đầu ngựa lại, theo đường cũ trở về.

Diệu Diệu nhất thời hoảng loạn, vội vàng giữ chặt lấy ông: "Gia gia, đi nhầm rồi!"

[EDIT-HOÀN] Phụ Thân Chết Trận Đã Trở LạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ