Chương 113: Sau khi lớn lên (6): Nếu có thì sau này con sẽ có thể ngủ yên

5.2K 315 13
                                    

Lúc Trình cô nương bỏ đi, sắc mặt rất khó coi, nàng ta vẫn phải bảo người hầu nhà mình cẩn thận mang cái gương kia về nhưng đã không còn cái tính khí ngạo mạn như ban nãy nữa.

Diệu Diệu nhìn nàng ta đã đi xa, mới hừ mạnh một tiếng, ôm lấy cái gương bảo bối mình mua, nàng vừa quay đầu thì thấy Tuyên Trác mỉm cười nhìn mình. Đối diện với ánh mắt hắn, Diệu Diệu phồng má lên như bị chướng khí.

"Cái cô nương kia là ai?" Tuyên Trác hỏi: "Không ngờ lại có người mà muội ghét."

Nàng ban ngày gặp phải chuyện gì đều sẽ kể lại hết trong mộng cho Tuyên Trác nghe, nhưng Tuyên Trác lại chưa từng nghe nàng nhắc tới học sinh mới này. Diệu Diệu trước giờ là người không thù dai, luôn ôn hoà với mọi người, cho dù có không thích thì cũng sẽ cố gắng không thể hiện ra ngoài. Có thể khiến nàng ta bị mất mặt như vậy, chắc chắn trong lòng không hề ưa gì.

"Là đồng học mới ở trường." Muốn nói là người mình ghét thì chắc cũng không hẳn. Nhưng chỉ cần nghĩ Trình cô nương muốn làm Thái Tử Phi, trong lòng liền thập phần khó chịu, chỉ là nếu vì một lý do như vậy mà chán ghét người ta, Diệu Diệu cảm thấy bản thân mình thật sự quá xấu tính.

"Nàng ta làm gì khiến muội bực mình sao?"

Diệu Diệu ánh mắt dao động, cây trâm trên đầu lắc lắc, ấp úng nói: "Không...... Không phải chuyện gì to tát."

"Thật không?"

"Nhưng huynh phải nhớ, nếu huynh gặp phải nàng ta thì cho dù nàng ta có nói cái gì, huynh đều không cần đáp lại." Diệu Diệu nghiêm túc nói: "Không chỉ là huynh mà hoàng hậu nương nương cũng vậy, vô luận nàng ta đưa cái gì cũng không thể thích."

Ánh mắt Tuyên Trác khẽ thay đổi, đáy mắt có ý kinh hỉ, cẩn thận quan sát biểu cảm của Diệu Diệu, nói: "Ta đương nhiên là nghe muội, nhưng ý nghĩ của mấy người khác như thế nào thật sự ta không quyết định được."

Diệu Diệu sốt ruột: "Ai nha, dù sao huynh không được phép để ý đến nàng ta!"

"Nàng ấy đã làm chuyện gì?"

Diệu Diệu không muốn kể chuyện này cho hắn, nhất thời cũng không biết phải làm sao, đành nhắm mắt kéo cánh tay hắn chạy lên phía trước. Tuyên Trác đi phía sau, vừa mừng vừa sợ nhìn tiểu cô nương trước mặt, ý cười bên môi vẫn không hề giảm.

Trình cô nương chỉ là người trùng hợp gặp hôm nay, không có người khác quấy rầy, Diệu Diệu vui vẻ dẫn hắn đi chơi đến gần hết một ngày, khi xe ngựa về đến Nguyên phủ, ngoại trừ cái gương Tây kia thì trong tay nàng cũng ôm không ít đồ.

Diệu Diệu lưu luyến tạm biệt: "Thái Tử ca ca, chúng ta lần sau gặp lại."

Hai người nhìn nhau, đều hiểu "Lần sau" chính là chỉ giấc mộng hôm nay.

Tuyên Trác gọi nàng lại, lấy hộp gấm ra, hắn lúc này không đưa cho Diệu Diệu mà cầm lấy cây trâm bên trong, ý bảo Diệu Diệu cúi đầu xuống.

Diệu Diệu vội vàng nói: "Thái Tử ca ca, muội không thể nhận."

"Cái này vốn dĩ là chọn cho muội, nếu muội không lấy thì ta chỉ có thể vứt đi."

[EDIT-HOÀN] Phụ Thân Chết Trận Đã Trở LạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ