Chiếc cúp được đặt ở vị trí trang trọng và bắt mắt nhất trong tủ kính của Hội học sinh, ánh sáng khúc xạ qua lớp kính rọi lên chiếc cúp khiến cho nó càng thêm nổi bật.
Tôi không biết mình đã đứng trước tủ kính bao lâu rồi, đến tận khi có ai đó gọi tôi: " Porchay! "
Tôi quay đầu lại, một bóng hình tha thướt xuất hiện trước mắt tôi. Tôi không hề ngạc nhiên, chỉ bất lực ngước nhìn trời, nói: " Cin! Tôi không hề biết là khả năng diễn xuất của cậu lại tốt đến thế, hôm qua chính tôi cũng đã bị cậu làm cho cảm động! Nhưng tôi không hiểu tại sao cậu lại không tự tin về bản thân mình? "
Thực sự là tôi không sao hiểu được, một chàng trai vừa xinh đẹp lại có khí chất như Cin sẽ có tâm trạng thế nào khi đi đưa ra điều kiện trao đổi với người mình thích để từ đó đổi lấy sự tôn trọng của anh ta? Khi bị Kim từ chối thẳng thừng, cậu ta sẽ đau đớn, buồn khổ đến thế nào?
Cin cười nói: " Không phải là tôi không tự tin về bản thân mình! Chỉ là tôi quá để tâm nên mới trở nên không biết lượng sức mình, muốn uy hiếp một người mà chẳng để lại cái gì trong mắt! "
Cậu ta bước lên một bước, đứng cạnh tôi, ánh mắt nhìn lên một chiếc cúp khác trong tủ kính, giọng nói trở nên dịu dàng: " Hồi tôi còn học ở BPS, trong một hội thi tiếng Anh, lần đầu tiên tôi chú ý tới Kim. Trường đó có biết bao học sinh ưu tú, nhưng không có ai giống như anh ấy... Bề ngoài trông ôn hòa, nho nhã, nhưng ánh mắt thì sắc bén, tinh ranh. Giây phút anh ấy chinh phục tất cả những người có mặt ở hội trường, tôi biết mình đã phải lòng anh ấy! "
Khi nói những câu này, khóe miệng Cin luôn nở một nụ cười ẩn chứa nỗi chua chát khó có ai hiểu được! Cậu ta nói: " Porchay! Lần này tôi đã nghĩ thông rồi, tôi cũng không định quay trở lại trường ISB nữa! "
Tôi ngỡ ngàng nhìn Cin: " Cậu định ở lại trường BPS luôn sao? "
" Đúng! Trường BPS nhiều nhân tài như thế, không có Kim tôi vẫn có thể thoải mái vùng vẫy ở nơi này! "
Cin khẽ cười gật đầu, tâm trạng cực kỳ thoải mái: " Trước kia, tôi đã quá cố chấp với tình cảm đó! Giờ tôi mới biết ' Có những thứ có tranh giành thì cũng không thể nào giành được! '. Tôi đã không còn mong chờ gì ở Kim nữa rồi! "
" Tại sao? "
Cin ngoảnh mặt nhìn tôi: " Có lẽ là bởi tôi mệt mỏi rồi! Kim thường ngày trông thì tưởng như thờ ơ với hết thảy, nhưng một khi anh ấy đã để tâm đến thứ gì là nhất định sẽ phải có được nó hoàn chỉnh vẹn nguyên! Tôi không thể giống như anh ấy được! "
Cậu ta trầm ngâm giây lát, nói: " Porchay! Tôi đã thích Kim bao năm nay, nhưng tôi chưa từng thấy anh ấy để ý đến ai như vậy... "
Cả hai chúng tôi cùng rơi vào im lặng. Gió lạnh thổi qua, khí trời không còn oi ả nữa, lá cây nhuốm đỏ bị gió thổi rơi đầy mặt đất, điểm trang cho sắc trời thu.
Lòng tôi chợt thấy buồn man mác, khó khăn lắm mới bình tâm lại được!
Ôm một tia hy vọng cuối cùng, tôi hỏi Cin: " Lần này Kim ra nước ngoài là do nhà trường sắp xếp đúng không? "
Cin lắc đầu nói: " Không phải! Là do anh ấy tự quyết định! "
Trước khi ra về, Cin chợt nói: " Porchay! Tôi thấy mình không tiếc nuối điều gì hết! Tuy tôi đã thua Kim, nhưng anh ấy đã thua cậu rồi! "
Nhìn bóng dáng Cin dần khuất xa, tôi thậm chí không thốt được câu nào an ủi cậu ta.
BẠN ĐANG ĐỌC
[KIMPORCHAY] - KẸO NGỌT & EM!
FanfictionKim là viên kẹo ma quỷ của tôi, vỏ ngoài đẹp đẽ, chua đến chát lòng nhưng lại ngọt ngào đến đớn đau. Còn tôi chính là chiếc kẹo bông mềm xốp, ngọt ngào, vô cùng khả ái. Ngày tháng trôi qua êm đềm nhưng cũng có khi đầy đau khổ. Vốn tưởng sẽ hạnh p...