Đám người nhìn thấy cảnh này sợ hết hồn, ai nấy đưa tay che miệng, ngay cả Daejeon cũng không ngoại lệ, ông ta híp mắt nhìn cô, người phụ nữ này nói ra tay liền ra tay sao.
Trong khi ai cũng nghĩ Lee Min Hyun thật sự ra tay thì cô lại lên tiếng: “Hét cái gì mà hét tôi còn chưa bẻ gãy tay cô đâu, tiếng vừa rồi chỉ là tôi vận động khớp tay mà thôi.”
Hwang Go Yong nghe vậy mới thử vận động một chút, thấy tay mình vẫn cử động được mới thôi lo sợ lại trừng mắt với Lee Min Hyun: “Cô được lắm.”
“Hừm, là cô động tay trước tôi mới theo bản năng ngăn cản hành động của cô, tôi cũng không ngốc mà đưa mặt cho người ta đánh, lại nói phụ nữ thì nên đi nhẹ nói khẽ cười duyên, động tay không tốt đâu.” Lee Min Hyun một tay giữ lấy Hwang Go Yong một tay còn lại rót ly trà uống một hớp.
Hwang Go Yong bị nói như thế xém chút thổ huyết nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn, Lee Min Hyun thấy khuôn mặt cô ta đỏ bừng mới bắt đầu hỏi: “Nói đi, cô đến tìm tôi lại muốn đánh tôi là thế nào?”
Nhắc đến chuyện này cơn phẫn nộ trong người Hwang Go Yong dâng cao, cô ta chỉ tay còn lại vào mặt Lee Min Hyun nói với giọng căm phẫn: “Chính vì người phụ nữ đê tiện, không biết xấu hổ như cô mà tôi mới bị Won Young-chul bắt về hành hạ, cô có biết anh ta đã làm gì tôi không? Anh ta muốn mổ bụng tôi, mổ bụng tôi đấy. Xém chút nữa, chỉ xém chút nữa thôi tôi đã mất mạng rồi, tất cả là tại cô, tại cô.”
Hwang Go Yong hét lên trước mặt Lee Min Hyun, biểu thị sự phẫn nộ cùng cực. Lee Min Hyun cũng mang máng biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể là Won Young-chul muốn trả thù cho Kang Ahn Young nên đã làm vậy với Hwang Go Yong, lại nói người đàn ông này cũng thật ác độc, đến cô hắn còn không buông tha chứ nói gì đến Hwang Go Yong.
“Cô tự làm thì tự chịu tôi, muốn đổ thừa cho ai? Tôi còn chưa tính sổ với cô đâu cô đã tự mình chạy qua đây rồi, vậy thì tôi cũng nói thẳng với cô. Cô hận tôi thì lấy bản lĩnh đi tìm tôi trả thù, còn không có bản lĩnh đó thì yên lặng một chút, càng làm chỉ càng giống như vạch áo cho người xem lưng.” Giọng điệu của Lee Min Hyun vô cùng mỉa mai.
Hwang Go Yong càng thêm đỏ mặt tía tai, nửa vì xấu hổ nửa vì giận dữ: “Cô biết cái gì mà nói, chính vì cô cướp anh Kim của tôi nên tôi mới, mới…” Nói đến đây Hwang Go Yong không biết phải nói tiếp làm sao, sau cùng thốt lên mấy chữ: “Tôi hận cô, hận cực kỳ, chỉ muốn giết chết cô ngay lập tức, băm vằm cô thành xương vụn đem cho chó ăn, cô sống trên đời này làm gì, chỉ để làm trà xanh thôi sao? Ai, ai cho cô leo lên giường anh Kim, ai cho cô được phép làm vợ anh ấy, phi, cô không xứng, không xứng.”
Hwang Go Yong càng nói càng kích động lại giằng co giãy dụa, muốn thoát khỏi kìm kẹp của Lee Min Hyun.
Cô nhìn cô gái đầy oán thù trước mặt cũng không trách cô ta, dẫu sao người sai đích xác là Oh Min Hyun.
“Chỉ nhiêu đó đã khiến cô dùng mưu cao kế bẩn rồi sao? Hwang Go Yong, cô bao nhiêu tuổi rồi, có biết suy nghĩ không vậy? Việc gì phải dùng kế hèn đó hãm hại tôi, cũng may Kang Ahn Young không xảy ra chuyện gì, nếu cô ta thật sự xảy thai Won Young-chul sẽ tha cho cái mạng nhỏ của cô sao? Lại nói cô muốn hại người cũng phải quan sát tình hình chút chứ, ở đấy có biết bao nhiêu camera, lẽ nào cô tự tin camera không chiếu đến mình hay ỷ ở đó có nhiều người, hoàn toàn có thể che chắn cho cô?” Lee Min Hyun nhàn nhạt nói, nói đến đâu khuôn mặt của Hwang Go Yong sa sầm đến đó.
BẠN ĐANG ĐỌC
THIẾU GIA SÓI TRẮNG | Taehyung
Fiksi Penggemar"Không thể nào, mặc kệ em là ai, đến từ đâu, em chỉ có thể là vợ anh" "Mỗi ngày sẽ yêu em nhiều hơn, trói chặt em bên cạnh không cho em rời đi." Thôn Cô