Trong tay cô cầm một khẩu súng nhưng chỉ có một viên đạn, nếu chỉ có một tên cô còn dễ xử lý nhiều tên mà nói, e là cô phải nghĩ biện pháp.
“Bên này có vết máu, anh em mau qua đây.” Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.
Phút chốc tiếng bước chân dồn dập chạy đến, Lee Min Hyun siết chặt khẩu súng trong tay, con sói nằm trên đất cũng nín thở không để mình phát ra tiếng rên rỉ mặc dù nó đã rất đau.
“Cạch.” Âm thanh phát ra bên tai, Lee Min Hyun không muốn ở đây ngồi chờ chết liền bước ra chĩa súng vào tên bước đến đầu tiên.
Hắn ta còn chưa kịp trở tay Lee Min Hyun đã nổ súng bắn một phát vào cẳng chân của hắn sau đó cướp lấy súng.
“Hự.” Tên vệ sĩ đau đớn gục xuống đất.
Đúng lúc này bốn tên tiếp theo cũng lần lượt đi tới, bốn khẩu súng đều chĩa thẳng vào cô: “Thiếu phu nhân, đừng nhúc nhích.”
“Vậy sao, người không nên nhúc nhích là các anh mới đúng, chúng ta xem súng của ai nhanh hơn.” Dứt lời cô nổ súng một lượt về phía bốn người, ai cũng trúng đạn không kịp né.
Lee Min Hyun cũng không bắn vào tử huyệt của bọn họ chỉ bắn vào cẳng tay khiến súng của bọn họ lần lượt rơi xuống đất, cô đi tới đánh ngất từng tên một, thu hồi bốn khẩu súng.
Bàn về tốc độ cô vẫn có tự tin đánh thắng, thêm vào đó cô tấn công bất ngờ khó ai có thể địch nổi.
Lúc này Lee Min Hyun lại ôm lấy con sói nói: “Chúng ta phải tìm chỗ khác thôi, nơi này chẳng an toàn chút nào.”
Cô mắt nhìn tám hướng, tai nghe tứ phương không thấy có động tĩnh gì mới nhanh chân rời đi.
Trên phòng kỹ thuật, Daejeon được hai tên vệ sĩ khiêng đi, lúc nãy Lee Min Hyun vội vàng nên chỉ đánh ngất ông ta tức thời, mười phút sau đó ông ta đã tỉnh lại và được người đưa đi.
Hiện tại hai vai ông ta được người sức thuốc băng bó, còn hai mắt lại dán lên màn hình theo dõi từng nhất cử nhất động của Lee Min Hyun cùng con sói.
Ông ta lại bật hệ thống phát âm lên dõng dạc nói: “Tất cả đi về hướng đông.”
Bên dưới hơn ba mươi vệ sĩ nghe được giọng nói của quản gia từ bốn phía đều tập hợp về phía đông.
Lee Min Hyun ôm con sói chạy thục mạng cũng không thấy chỗ nào an toàn, cô định quay lại căn nhà kia tránh tạm thì lúc này một đám người ùn ùn kéo đến, bao vây cô và con sói.
Nhìn tràng diện này Daejeon vô cùng đắc ý, lại ra lệnh: “Bắn chết cô ta và con sói, không cần do dự.”
Người nào cũng đeo bộ đàm nên nghe rõ mệnh lệnh của ông ta, bọn họ đang định nổ súng thì con sói đột nhiên vùng vẫy rời khỏi người cô, nhào về phía đám người trước mặt.
Linh tính của một con sói rất nhạy, nó biết đám người này sẽ không tha cho nó và cô cho nên nó phải chủ động ra tay trước, cho cô có thời gian trốn thoát.
Ai cũng không ngờ con sói đột nhiên nhào tới, mấy tên phía trước cứng đơ cả người, trong mắt có sợ hãi, mấy người còn lại ai cũng ngỡ ngàng nên bất động, chỉ có Lee Min Hyun hồi phục tinh thần sớm nhất.
BẠN ĐANG ĐỌC
THIẾU GIA SÓI TRẮNG | Taehyung
Fanfiction"Không thể nào, mặc kệ em là ai, đến từ đâu, em chỉ có thể là vợ anh" "Mỗi ngày sẽ yêu em nhiều hơn, trói chặt em bên cạnh không cho em rời đi." Thôn Cô