14

177 22 2
                                    

Tiến Nam đang cặm cuội viết bài, chợt nhớ tới cái gì đó.

“Đúng rồi, lần trước mày tới đi lẹ quá, mẹ tao bảo tao trả lại mày tiền thừa.”

Minh Vương sớm đã quên mất chuyện này, hôm đó cậu bảo cậu mời, kết quả lại là Lương Xuân Trường bỏ tiền, huống hồ hai miếng bánh ngọt không đắt. Cậu xòe tay ra: “Tiền đâu?”

“Hôm khác trả.” Tiến Nam cười hì hì, “Tao đi nạp game rồi.”

Minh Vương tàn nhẫn nện đối phương mấy đấm, rút ra hai trăm trong ví đến chỗ ngồi anh, cậu đứng bên cạnh bàn, tay trái siết nắp bút tay phải siết tiền mặt, hỏi: “Ngồi ở đây đã quen thuộc chưa?”

Xuân Trường đáp: “Rất ổn, cám ơn cậu đã lau bàn cho tôi.” Mặt bàn có một vệt nước nhàn nhạt, rất trong trẻo, chắc chắn đã chà rất nhiều lần.

“Có gì đâu.” Minh Vương duỗi ra hai cái nắm đấm.

“Cậu đoán xem tay nào có nắp bút?”

Ấu trĩ như đùa con nít vậy, Xuân Trường gõ gõ tay trái: “Tay này.”

Xòe ra, trong lòng bàn tay là cái nắp bút kia, Minh Vương cũng xòe tay phải ra, vui vẻ nói:

“Đoán đúng rồi, quà của cậu đây.” Cậu thấy anh không động vào tiền kia, liền nhét vào hộp bút đối phương: “Tiền bánh ngọt hôm trước, cậu cầm đi.”

Đúng lúc Tiến Nam chép bài xong, bài tập thu đủ rồi, Minh Vương ôm một chồng bài tập lớn đi ra ngoài, Xuân Trường đứng dậy đuổi theo, không nói hai lời lấy đi hơn một nửa.

“Tôi bê giúp cậu.” Xuân Trường nói.

Sau khi tổng kết suy nghĩ, cho là muốn nhanh chóng theo đuổi được một người thì không thể thiếu mấy thứ này khích lệ cậu ấy, giúp cậu ấy làm việc, tặng quà cho cậu ấy.

Đương nhiên điều kiện đầu tiên là vẻ bề ngoài bạn phải ưa nhìn, nếu xấu thì vẫn kiến nghị là nên thầm mến thôi.

Hai người đi ra khỏi phòng học, một trước một sau đi dọc theo hành lang, bài tập đưa đến văn phòng, trên đường trở về cậu nói cho anh biết tính tình giáo viên các môn học.

Xuân Trường nghe không chú tâm lắm, anh đang suy nghĩ cái khác, để tăng cường độ thân mật giữa hai người, cần phải tiếp xúc nhiều mới được. Nếu như vậy, anh muốn cùng Minh Vương cùng đi cùng về, theo số liệu dân gian đã thống kê, rất nhiều tình yêu của học sinh cấp ba bắt đầu từ việc kết nhóm cùng đi cùng về.

Cấp ba kết nhóm đi học, đại học kết nhóm ăn cơm, tốt nghiệp kết nhóm sống chung.

Thấy người bên cạnh không phản ứng gì, Minh Vương hỏi: “Nghĩ gì thế?”

Xuân Trường nói: “Tôi muốn mua một chiếc xe đạp.”

Minh Vương vui vẻ, người đồng hành với cậu không nhiều, nếu như Xuân Trường mua xe đạp, sau này đi hay về cũng có người làm bạn. Vẻ mặt đó rất hợp ý Xuân Trường.

“Chỉ là không biết mua ở đâu.”

“Tôi biết tôi biết.” Minh Vương lập tức mắc câu. “Tôi dẫn cậu đi.”

[0608] MỘT LẦN NỮA [Trường×Vương]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ