19

158 20 2
                                    

Minh Vương mơ một giấc mơ đẹp, sáng sớm khi tỉnh lại vẫn còn lưu luyến, móc điện thoại ra nhìn thấy bức ảnh tối hôm qua mấy đứa bạn đăng, nhất thời không dám đắc ý gì nữa.

Đáng tiếc vẫn còn quá sớm, tất cả mọi người còn đang ngủ, cho dù tức giận cũng không có khán giả. Minh Vương đành phải vậy thôi, rời giường đến phòng vẽ tranh, ở trên xe buýt xiêu xiêu vẹo vẹo viết xong vở Ngữ văn trong tuần.

Phòng vẽ tranh nằm ở trong một ngôi nhà kiểu tây nhỏ, độc chiếm hai tầng, Minh Vương đến sớm, đến trên ghế salông bên cửa sổ ngồi xuống, nằm nhoài trên bệ cửa sổ nhìn phong cảnh phía ngoài. Trên đường xe lướt như sóng, lề đường bị cây lớn che chắn, mơ hồ nhìn thấy một chiếc xe taxi dừng lại. 

Một đứa nhỏ bước xuống, áo sơ mi hồng, tóc xoăn gợn sóng, đi ra dưới ánh mặt trời rốt cuộc thấy rõ lại là Xuân An. Minh Vương dùng sức nhìn, phía sau đứa nhỏ vài bước là anh trai ruột của cô bé đang xách hộp đàn và bình nước.

Minh Vương chạy ra khỏi phòng vẽ tranh, chạy một mạch xuống lầu, ở khúc quanh cầu thang phanh gấp. Xuân Trường đang lên lầu, nghe tiếng giương mắt, đồng thời cũng dừng bước chân.

Chắc là nhớ tới một mảnh hường phấn tối hôm qua, Minh Vương hơi ngượng ngùng.

“Chào buổi sáng nha.”

Xuân Trường cũng hơi bất ngờ, đi mười bậc tới khúc quanh mặt đối mặt Minh Vương, nói: “Chào buổi sáng, sao cậu lại ở đây?”

Minh Vương đáp: “Phòng vẽ tranh ở trên lầu hai.” Cậu liếc mắt nhìn hộp đàn và bình nước trẻ con trong tay đối phương, nhớ tới trên lầu ba có một phòng âm nhạc: “Đưa em đến học đàn hả?”

Xuân Trường “Ừ” một tiếng, bình thường là ông ngoại dẫn đi, mà ông hôm nay có hẹn họp mặt với đồng nghiệp cũ, anh đành phải đi thay. Mới vừa nói xong bị Xuân An chen vào, nhóc con kia kéo tay Minh Vương, dẻo mồm nói: “Anh ơi, anh vẽ đẹp như vậy, là nhờ học ở đây sao?”

Minh Vương nói: “Phải đó, em còn biết chơi đàn violong nữa hả?”

Xuân An ngượng ngùng nói: “Em mới vừa học thôi à, chơi hổng tốt lắm.” Trẻ con đều rất hiếu kỳ, cô bé lôi Minh Vương lên cầu thang, “Anh hai, em muốn đi xem phòng vẽ tranh, có được không?”

Còn có năm phút đồng hồ là vào học, xem gì mà xem, Xuân Trường làm phụ huynh phải nên ngăn cản, lại không hé răng, bởi vì anh cũng muốn xem thử.

Minh Vương dẫn hai anh em đi tham quan, mấy gian trong phòng vẽ tranh không có phân chia rạch ròi, ngoài gian nhỏ nhất làm phòng nghỉ ngơi, những phòng khác đại khái đều giống nhau. 

Xuân An còn phấn khởi hơn là đi dạo Disneyland, những bức tranh và điêu khắc, những lọ màu nước sặc sỡ, thấy cái gì cũng đều mới mẻ. Hình tượng của Minh Vương trong mắt cô bé không chỉ đẹp trai, mà còn cao đến hai mét, cao hơn anh hai luôn.

Đi qua một gian, Minh Vương giới thiệu Tấn Tài, nói: “Đây là bạn tốt của tôi, Tấn Tài, anh ấy lớn hơn chúng ta một tuổi.”

Xuân Trường lễ phép nói: “Chào anh, em là hàng xóm của cậu ấy, Xuân Trường ạ.”

Tấn Tài rất ôn hòa: “Chào, anh từng nghe Minh Vương nhắc tới cậu.”

[0608] MỘT LẦN NỮA [Trường×Vương]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ