☆|Editor : 𝐵𝑎𝑛𝑔𝑡𝑎𝑛𝑠𝑜𝑜 [ @MinahTrn ]
( bởi mình ).|
----------------------------------------------
☆ 𝐷𝑜𝑛'𝑡 𝑐𝑟𝑦.
- Chương 69 : Chú Là?.
****
Nhà chính nhà họ Kim Ji, phòng trà, lầu 3.
Sau khi Khâu Dực kéo Đoàn Thanh Yến đi, trong phòng chỉ còn lại bà cụ Hàng và Lam Cảnh Khiêm, không khí ngưng trọng đến mức thời gian như dừng lại.
Bà cụ Hàng siết chặt chén trà trong tay, những đường tĩnh mạch màu xanh hằn rõ trên làn da nhăn nheo, cảm xúc dường như đã bị đẩy lên đến đỉnh điểm, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Chỉ trong chớp mắt, cả căn phòng như cung đã lên dây, dây cung căng chặt chỉ chực chờ bắn...
Nụ cười trên mặt bà cụ Hàng đã tắt ngúm, bà ngẩng đầu nhìn Lam Cảnh Khiêm, chất giọng khàn khàn, ánh mắt sâu xa khó đoán: “Cậu biết được chuyện này từ ai?”.
Lam Cảnh Khiêm không trả lời.
Khi nhìn thấy phản ứng của Đoàn Thanh Yến ban nãy, ông đã có được câu trả lời mình muốn, thậm chí là nhiều hơn.
Còn vì một nguyên nhân khác nữa, bà cụ Hàng hoàn toàn không tỏ thái độ che giấu hay phản bác vấn đề này.
Không nghe câu trả lời của Lam Cảnh Khiêm, bà cụ Hàng cũng không tỏ ra tức giận, bà chỉ nheo mắt, hơi có chút không cam lòng, nói: “Ngay từ ngày cậu công thành danh toại về nước, tôi đã đoán được sẽ có ngày này. Chỉ là không ngờ nó lại tới nhanh như thế.”
Lam Cảnh Khiêm làm như mắt điếc tai ngơ, im lặng hồi lâu mới ngẩng đầu, chẳng biết từ khi nào, hai mắt đã vằn vện những tia đỏ.
Giọng ông khàn đặc đi: “Con bé đang ở đâu?”.
Bà cụ Hàng lại có vẻ thư thái hơn nhiều: “Con cháu nhà họ Kim Ji, tất nhiên phải ở nhà họ Kim Ji rồi.”
“Bà thực sự chăm sóc con bé như con cháu nhà họ Kim Ji sao?”. Lam Cảnh Khiêm hít một hơi thật sâu.
“Vậy sao vãn bối chưa từng nghe nhắc tới cô bé?”.
“Nhắc cái gì, cậu còn muốn người ta bàn tán thế nào?. Con gái riêng lưu lạc bên ngoài của nhà họ Kim Ji?. Hay vết nhơ tuổi trẻ của Thế Ngữ, chưa chồng đã chửa?”.
Ánh mắt bà cụ Hàng lạnh lùng.
“Tôi sẽ không cho phép danh tiếng của nhà họ Kim Ji bị vấy bẩn. Nó là con cháu nhà họ Kim Ji, không sai, tất cả chi phí từ ăn mặc ngủ nghỉ, tôi chưa từng bạc đãi nó một ngày nào.”
Lam Cảnh Khiêm siết chặt nắm tay, sự tức giận đang sục sôi trong lòng, nhưng ông buộc phải kìm nén tất cả những chất vấn, oán hận đó, trong đầu chỉ nung nấu một ý nghĩ duy nhất.
Lam Cảnh Khiêm khản giọng hỏi: “Con bé đang ở đâu?. Vãn bối muốn gặp cô bé.”
“Có thể gặp.” Bà cụ Hàng nhíu chặt mày, “Nhưng cậu không thể mang nó đi.”
Hai bên thái dương Lam Cảnh Khiêm giật liên hồi, đến giờ khắc này, ông cũng không thể đè được những cảm xúc tiêu cực trong lòng mình xuống được nữa, hướng đôi mắt âm u về phía đối diện: “Cô bé là con gái vãn bối, tại sao vãn bối không thể mang cô bé đi?”.
Lão bà cũng hạ giọng theo: “Vì 16 năm qua, cậu chưa từng làm tròn được trách nhiệm chăm sóc nó!”.
“Đó là bởi vì các người giấu giếm!”.
“Cậu cứ để giành lời này mà nói trước tòa đi, để tòa phân xử cho rõ ràng. 17 năm trước cậu ra nước ngoài, 17 năm bặt vô âm tín, vậy thì nên trách cậu từ bỏ quyền nuôi con, hay nên trách nhà họ Kim Ji chúng tôi giấu giếm?”.
“——”!!!.
Không nhẫn nhịn thêm được nữa, Lam Cảnh Khiêm đứng phắt dậy.
Trong nháy mắt, người đàn ông lạnh lùng khắc kỷ xé bỏ vẻ thành thục ổn trọng thường ngày, hai mắt ông đỏ ngầu, hệt như một con sư tử bị chọc giận.
Con sư tử chỉ hận không thể xé xác người trước mặt ra thành từng mảnh.
Nhưng suy cho cùng, ông không còn là thằng nhóc con bốc đồng, mặc cho người ta làm khó dễ của 17 năm trước nữa.
Những cảm xúc dữ dội, những suy nghĩ tàn độc một lần nữa nén lại, ngay cả nắm tay siết chặt nổi gân xanh cũng dần buông lỏng.
Lam Cảnh Khiêm chống tay lên mép bàn trà, nhìn chằm chằm bà cụ Hàng, đôi mắt dày đặc tơ máu: “Rõ ràng là bà không chấp nhận sự tồn tại của con bé, sao lại không để con bé đi?”.
Sắc mặt bà cụ Hàng ngưng trọng.
Bà tức khắc dời tầm mắt, lạnh giọng đáp: “Tôi có nguyên do riêng, cậu không cần quan tâm.”
“Tôi cũng không muốn quan tâm, khỏi đoán cũng biết, nhất định là vì nhà họ Kim Ji của bà rồi.” Ngữ khí Lam Cảnh Khiêm lạnh lùng, “Nhưng hình như bà quên mất một chuyện —— Nhà họ Kim Ji vẫn là nhà họ Kim Ji bề thế vững chắc năm xưa, nhưng vãn bối không còn là kẻ tầm thường vô vi của năm đó nữa rồi.”
“...” Cảm xúc trong mắt bà cụ Hàng thoáng rung động, bà quay đầu lại đối mặt với Lam Cảnh Khiêm, vẻ mặt cũng không còn bình tĩnh như trước đó nữa, “Cậu muốn làm gì?”.
Lam Cảnh Khiêm: “Vãn bối không biết bà muốn gì, nhưng vẫn muốn tìm hiểu nguyên do bà nhắc tới. Bà đoán xem, sau khi tìm hiểu ra, vãn bối sẽ làm gì tiếp đây?”.
Sắc mặt bà cụ tái mét: “Cậu dám!”.
“——”
Tia lý trí cuối cùng của Lam Cảnh Khiêm đã đứt.
Ông nện một đấm thật mạnh xuống bàn, cả người như muốn lao tới ——
“Con gái ruột của tôi bị các người giấu ở nơi tăm tối không thấy ánh mặt trời ròng rã 16 năm!. 16 năm con bé sống thế nào, chỉ nghĩ thôi tôi cũng không dám —— Thì bây giờ còn gì không liều được nữa?!”.
Bà cụ Hàng chết sững tại chỗ.
Sau một hồi im lặng, bà mới đè giọng, đáp: “Được, được, cậu có thể mang con bé đi —— nhưng chưa phải bây giờ.”
Lam Cảnh Khiêm nghiến răng: “Nếu tôi nói nhất định phải làm bây giờ thì sao?”.
“Vậy thì cá chết lưới rách.” Bà cụ Hàng không cho phép mình yếu thế, dùng ánh mắt nham hiểm đáp lại Lam Cảnh Khiêm, “Cậu muốn hủy hoại nhà họ Kim Ji, thì tôi cũng có thể khiến cậu cả đời không gặp được con gái —— dám đánh cược thì thử xem.”
Lam Cảnh Khiêm siết chặt nắm đấm, các đốt ngón tay trắng bệnh.
Ông gằn từng chữ qua khớp hàm cứng ngắc: “Bao lâu?”.
Bà cụ Hàng rũ mắt: “1 năm, cùng lắm là 2 năm.”
BẠN ĐANG ĐỌC
[•𝑇𝑎𝑒𝑐ℎ𝑖•] 。✧♡ 𝑫𝒐𝒏'𝒕 𝒄𝒓𝒚 ♡✧。
Lãng mạn☆ Tác giả: Chatterie Home. ☆ Editor: 𝐵𝑎𝑛𝑔𝑡𝑎𝑛𝑠𝑜𝑜 [ @MinahTrn ] ( bởi mình ). ☆ Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Khác, Truyện Sủng, Đô Thị. ☆ Nguồn: lustaveland.com. [Dịch giả: [L.A]_Brandy. Designer: [L.A]_JianFei. Hào môn thế gia, HE, Hiện đại...
![[•𝑇𝑎𝑒𝑐ℎ𝑖•] 。✧♡ 𝑫𝒐𝒏'𝒕 𝒄𝒓𝒚 ♡✧。](https://img.wattpad.com/cover/334705449-64-k68666.jpg)