C34🌺 : Quan Hệ

97 5 0
                                    

☆|Editor : 𝐵𝑎𝑛𝑔𝑡𝑎𝑛𝑠𝑜𝑜 [ @MinahTrn ]
( bởi mình ).|

----------------------------------------------
𝐷𝑜𝑛'𝑡 𝑐𝑟𝑦.

- Chương 34 : Quan Hệ.

 
****

Kim Jisoo đờ người ra mấy giây mới phản ứng lại được. Cô kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: “Taehyung.”

“... Tôi đây.”

Nghe quen cách xưng hô của “Kim Kim”, vì vậy cô vừa gọi thẳng tên mình, anh đáp lại theo thói quen.


Kim Jisoo vẫn chưa hết sững sờ: “Tại sao anh lại đến đây?”.

Kim Taehyung nhíu mày:
“Sao?. Không chào đón tôi?”.

“Không phải.” Cô gái nhỏ giọng phủ nhận: “Chỉ là cửa hàng trưởng nói anh không thích nhà họ Kim Ji, nhất định sẽ không tự chủ động bước qua cửa nhà họ Kim Ji.”

Kim Taehyung không cần nghĩ ngợi, lập tức đáp: “Anh ta gạt em thôi, đừng tin anh ta nói hươu nói vượn.”

Đảm Vân Sưởng đứng sau lưng Kim Taehyung cố gắng bảo trì nụ cười: "…"?.

Anh ta có thể không phải người, nhưng Kim Taehyung thì chắc chắn là một thằng bạn chó má lươn lẹo.

Kim Jisoo không do dự gật gật đầu: “Vậy giờ chúng ta xuất phát à?”.

“Ừ. Tôi lấy gậy dò đường cho em.” Kim Taehyung đi về hướng trước tủ âm tường gần đó.

“Gậy của em ở…”.

Âm thanh cửa tủ mở ra nuốt chửng mấy từ cuối cùng cô định nói.

Không khí lâm vào im lặng.

Đàm Vân Sưởng mờ mịt nhìn hai người, không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe thấy Kim Jisoo nghi ngờ hỏi: “Tại sao anh biết gậy dò đường để ở đâu?”.


Kim Taehyung hiển nhiên cũng không ngờ đến điểm này, vì vậy dừng lại, anh liếc nhìn Đàm Vân Sưởng.

Đàm Vân Sưởng ngây người mấy giây, bỗng nhiên nhanh trí phản ứng, lớn tiếng cười to, che giấu sự chột dạ của mình: “Ai nha, trước đó anh đã trông thấy em để đó, trước khi vào cửa cố ý dặn dò Taehyung trước, sợ em dậy sớm còn chưa tỉnh ngủ, định giúp em thu thập một chút đồ đạc.”

Kim Jisoo nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Ồ.”

“...”.

Đàm Vân Sưởng nhẹ nhõm thở ra, cảm thấy bản thân mình đúng là vừa thông minh vừa tinh ý, sau đó hớn hở quay sang nhìn Kim Taehyung.

Nhưng vừa nghiêng đầu sang lại phát hiện vị kia so với mình còn bình tĩnh hơn.

Kim Taehyung bình thản lấy gậy do đường ra, trở lại chỗ Kim Jisoo, đặt tay cô lên cổ tay trái của mình, tay phải cầm gậy dò đường giúp cô, dịu dàng nói: “Đi thôi, tôi đưa em ra ngoài.”

“Vâng.” Cô gái gật đầu, ngoan ngoãn đi theo Kim Taehyung.

Đàm Vân Sưởng nhìn theo bóng dáng hai người, không khỏi ngạc nhiên.

Quen biết Kim ma đầu lâu như thế, đây là lần đầu tiên trong đời anh ta phát hiện ra, thì ra bên trong thằng nhóc hống hách này cũng là người thương hương tiếc ngọc.

Đáng tiếc tính cách này bị mai một gần 20 năm nay —— chỉ thấy thằng nhóc này cự tuyệt các cô gái khác không chút lưu tình, thủ đoạn từ chối còn tàn nhẫn, bất cần, là loại không chịu để lại cho kẻ khác một chút mặt mũi nào, hình dung nôm na chính là một tên mặt người dạ thú điển hình.

“Chấp niệm về cô gái có đôi mắt đẹp nhiều năm như thế, cuối cùng cũng phải đầu hàng trước duyên phận.” Đàm Vân Sưởng lẩm bẩm một mình, “Lại còn phải lòng một cô gái mù… Bị vả có đau không hả Kim tiểu thiếu gia?”.

Cảm thán xong, Đàm Vân Sưởng cũng lon ton chạy theo sau, thuận tiện đóng cửa nhà lại.

Kim Taehyung đưa Kim Jisoo đến vào chiếc xe thể thao màu đỏ mui trần, để an toàn anh đỗ xe cách nhà lớn của nhà họ Kim Ji một đoạn.

Rời khỏi nhà họ Kim Ji, Kim Taehyung sắp xếp các đồ cần mang theo ở trên xe chở hàng INT bỏ vào cốp, anh và Kim Jisoo sẽ đi xe mui trần.

Đàm Vân Sưởng ai oán ngồi lì ở ghế lái phụ trên xe không chịu xuống. Ra khỏi phạm vi nhà họ Kim Ji, Kim Taehyung cũng cởi mũ lưỡi trai ra.

Đàm Vân Sưởng cúi đầu nhìn anh, nhịn không được nói thầm: “Anh đã nói hôm qua thằng nhóc nhà cậu làm chuyện mập mờ gì đó mà lại, còn không chịu thừa nhận. Nhìn quầng thâm ở dưới mắt là biết…”.

Cánh tay để trên cửa xe của Kim Taehyung dừng lại, biếng nhác nhìn Đàm Vân Sưởng, anh không nói chuyện, chỉ hất cằm ra hiệu Đàm Vân Sưởng xuống xe.

Đàm Vân Sưởng thở dài: “Dáng dấp đẹp trai thật là tốt, mắt có quầng thâm mà vẫn có thể đẹp trai như thế, đi đến bệnh viện thể nào chả khiến ối trái tim thiếu nữ rung động.”

“... Còn chưa chịu cút xuống.”

Đàm Vân Sưởng: “Tổ tông, thật sự không chịu mang anh đi cùng à?”.

Kim Taehyung thản nhiên đeo kính râm lên, lười nhác liếc nhìn anh ta: “Xe chỉ có hai chỗ, làm sao mang anh theo được?”.

“Anh và Thiên Hoa sẽ lái xe đi theo cô cậu.”

Kim Taehyung: “Hôm nay Matthew không đến. Anh có đi cũng không gặp được idol của mình đâu.”

“Cái gì?. Cậu không hẹn anh ấy à?. Vì sao chứ?”.

Có Kim Jisoo bên cạnh, Kim Taehyung đã miễn cưỡng bình tĩnh hết sức nói chuyện với Đàm Vân Sưởng, lạnh nhạt đáp: “Cũng đâu phải ra mắt, còn muốn người bắc cầu giúp đến gặp cùng?”.

“...”

“Hơn nữa, về sau tôi sẽ sắp xếp cuộc hẹn tại phòng thí nghiệm, anh tha hồ gặp chú ấy, đừng lấy danh nghĩa Jisoo để làm việc tư.”

“Hả?”. Đàm Vân Xưởng vô thức nhìn về phía cô gái nhỏ, “Vì sao?. Vì sao?. Vì sao?”.

Kim Jisoo nghe thấy tên mình cũng tò mò quay đầu.

[•𝑇𝑎𝑒𝑐ℎ𝑖•] 。✧♡ 𝑫𝒐𝒏'𝒕 𝒄𝒓𝒚 ♡✧。Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ