C35🌺 : Hồ Ước Nguyện

63 5 0
                                    

☆|Editor : 𝐵𝑎𝑛𝑔𝑡𝑎𝑛𝑠𝑜𝑜 [ @MinahTrn ]
( bởi mình ).|

----------------------------------------------
☆ 𝐷𝑜𝑛'𝑡 𝑐𝑟𝑦.

- Chương 35 : Hồ Ước Nguyện.

 
****

Lần này Jisoo làm kiểm tra rất nhiều mục, trong đó cũng có mấy xét nghiệm phải mất khá nhiều thời gian để chờ lấy kết quả, cái lâu nhất phải đến ngày hôm sau mới lấy được.

Tất nhiên là Taehyung và Jisoo không thể cứ chờ ở bệnh viện đến khi lấy được kết quả. Thế nên Taehyung đã gọi điện thoại cho văn phòng của Gia Tuấn Khê, hẹn hết buổi sáng mai sẽ tới lấy hết báo cáo một thể, tiện thể tới tìm ông ta luôn. Xong xuôi, Taehyung dẫn Jisoo đi ra khỏi bệnh viện tư, trên đường đi ra bãi đỗ xe, cả hai cùng im lặng.

Cho đến khi đi đến trước chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt quen thuộc, cô gái nhỏ đi theo sau đang bám lấy cổ tay Taehyung đột nhiên lên tiếng, giọng nói rất khẽ: “Taehyung, có phải anh giận không?”.


Kim Taehyung rũ mắt.

Cô gái nhỏ cúi đầu, “Từ sau lúc đứng trên hành lang, em nói anh là anh trai em, hình như anh không nói chuyện với em nữa... Em xin lỗi, em không biết là anh để ý vấn đề này như vậy, sau này em sẽ không thế nữa.”

Tiếng xin lỗi vừa mềm mại vừa chân thành, bộ dạng ủ rũ vô hại, cộng thêm ánh mắt bất an pha chút dè dặt, quả thực dễ khiến người khác mủi lòng.

“Em nhận lỗi thành quen đấy à?”. Taehyung vươn tay lên xoa đầu cô, “Tôi không phiền. Em không cần phải xin lỗi vì thái độ của bất kỳ người nào hết.”

Jisoo hơi do dự, một lát sau mới chen lời, giọng điệu vô cùng thành khẩn: “Không phải bất kỳ người nào.”

“Hừm?”.

Cô gái nhỏ ngửa mặt nhìn anh, nghiêm túc đáp: “Taehyung... không giống.”

Taehyung nghe vậy mà giật mình, anh cười vang, hỏi: “Không giống thế nào?”.

Jisoo xoay đầu đi, cô chần chừ hồi lâu, dường như đang cố tìm một cách giải thích nào đó thích hợp: “Là bạn. Ngoài bà ra, anh là người bạn đối xử với em tốt nhất.”

“...”

Anh nheo mắt trầm tư.

Qua mấy giây, anh cúi đầu xuống, không rõ là vui vẻ hay khó chịu, “hừ” một tiếng rồi nói nhỏ: “Sau này nhất định phải khiến em bỏ cái vế “ngoài bà ra” đi.”

Anh nói nhỏ tới mức Jisoo chỉ nghe chữ được chữ không, mờ mịt quay lại hỏi: “Dạ?”.

“Không có gì, lên xe đi.”

Taehyung dùng điều khiển mở khóa xe, giúp Jisoo mở cửa xe rồi khom người xuống đỡ cô ngồi xuống ghế lái phụ.

Thắt dây an toàn cho Jisoo xong xuôi, anh mới vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.

Trước khi tra chìa khóa vào ổ, dường như Taehyung đột nhiên nhớ ra gì đó. Anh dừng động tác, quay sang bên cạnh, hỏi: “Dù không thấy phiền nhưng tôi vẫn có chút hiếu kỳ.”

“...”???. Jisoo cũng quay sang phía anh.

Taehyung nói: “Mới nãy ở bệnh viện, lúc mà mấy cô ấy hỏi, tại sao em lại trả lời như vậy?”.


Jisoo thoáng do dự.

Hơn chục giây sau, Taehyung mới nghe thấy giọng nói dịu dàng trong trẻo của cô gái nhỏ: “Em không muốn anh bị người ta nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ.”

Thứ cảm xúc không tên chợt lóe lên nơi đáy mắt Taehyung. Anh rũ mắt, khóe miệng âm thầm cong lên, một tay vịn lên tay lái, thoải mái ngả người ra sau, “Em biết bọn họ nhìn tôi thế nào à?”.

Jisoo thoáng im lặng, “Lần đầu tiên gặp nhau, ở trạm xe bus, anh bảo có người nói chúng ta cha con.”

Taehyung: “...”

Đúng là lấy đá đập chân mình mà.

Taehyung vừa bực mình vừa buồn cười, “Thế nên trong ấn tượng của em, anh chính là một lão già đúng không?”.

Jisoo lắc đầu, ánh mắt lấp lánh ý cười nghịch ngợm hoạt bát: “Em biết anh không phải như vậy đâu. Cửa hàng trưởng nói ngoại hình của anh rất đẹp, có rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh.”

Taehyung: “Nếu biết sao em còn nói như vậy?”.

Nét cười trên khuôn mặt Jisoo nhạt đi, cô khẽ cau mày. Mất một lúc chần chừ, cô mới thành thật đáp: “Em sợ mấy chị ấy hiểu lầm em là bạn gái anh.”

“Bíp——”.

Cơ thể Taehyung cứng đờ, vô ý ấn vào còi xe.

Sau tiếng còi chói tai, trong mắt Kim tiểu thiếu gia lóe lên chút lúng túng khó thấy. Anh ngả người ra sau, giả bộ ho mấy tiếng rất không tự nhiên: “Hiểu lầm cái đó... thì có sao... Bọn họ cũng đâu có biết chúng ta.”

Jisoo lắc đầu, nghiêm túc đáp lời: “Cửa hàng trưởng nói anh lớn hơn em 4 tuổi, mà anh lại cao nữa, các chị ấy sẽ dễ hiểu lầm anh dụ dỗ trẻ vị thành niên.”

“...” Taehyung bật cười, “Em còn biết cái gọi là dụ dỗ trẻ vị thành niên cơ à?”.

Jisoo trả lời thành thật: “Bài học đầu tiên của môn Công dân mà giáo viên chữ nổi dạy cho em chính là bảo vệ an toàn cho bản thân và các luật định liên quan mà.”

“Ừm, tôi hiểu rồi.”

Taehyung tựa người vào ghế, ngẩng đầu nhìn bầu trời cao xanh thẳm, lười biếng đáp: “Vì tôi lớn hơn em 4 tuổi, lại hay đưa đón em, nếu không phải bạn trai em thì chính là một tên biến thái đúng không?”.

Jisoo ngẩn người.

Trong nhận thức của cô, từ “biến thái” này có ý nghĩa vô cùng tiêu cực, bình thường cô không tiếp xúc với Internet, nên không biết được rằng đây là từ mà thanh niên hay dùng để tự giễu hoặc châm chọc lẫn nhau.

Im lặng giây lát, cô lại bối rối lắc đầu: “Không phải đâu, em không có ý này. Sao anh lại biến...”.

“Tôi không phải biến thái đâu.”

“Tất nhiên là không phải rồi.”

“...” Taehyung thấp giọng cười: “Vậy thì em lại mắc sai lầm lớn rồi, uổng công kiến thức mà giáo viên môn Công dân dạy cho em rồi.”

Jisoo: “...”???.

“Tôi chính là một tên biến thái đó.” Giọng điệu tản mạn bông đùa, nghe rất không đứng đắn. Anh vặn chìa, khởi động xe, đi về phía đường lớn. Chỉ có tiếng cười lười nhác dường như vẫn chưa dứt——

“Cho nên, chờ khi nào mắt khỏi rồi, nhìn thấy tôi nhất định phải trốn cho nhanh vào, nhóc con ạ.”

Gió bên ngoài ma sát vào thân xe vùn vụt, trong xe lại vô cùng trầm lặng.

Cô gái nhỏ có vẻ suy nghĩ, hồi lâu sau mới làu bàu nói khẽ: “Không đâu.”

——

[•𝑇𝑎𝑒𝑐ℎ𝑖•] 。✧♡ 𝑫𝒐𝒏'𝒕 𝒄𝒓𝒚 ♡✧。Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ