Chương 45: Giả mạo

527 42 0
                                    

Tử cung bị ép bật mở ra, Thái Anh có cảm giác cái chết gần nàng hơn một chút. Nàng sẽ bị Lạp Lệ Sa làm chết hoặc sung sướng mà chết, cũng có thể là xấu hổ hoặc quá trướng mà chết.

Dưới thân bị rót đầy long tinh, lại bị côn ngọc chặn lại, bụng dưới căng phồng vô cùng khó chịu. Vì có thể sớm mang thai, ngày nào nàng cũng phải uống thuốc. Ai cũng nói thuốc đắng dã tật, nhưng vì quá đắng nên ngày nào ngự thiện phòng cũng phải mang điểm tâm ngọt đến chỗ Thái Anh.

"Nương nương đừng lo lắng, nô tỳ nghe nói ở ngự thiện phòng có vài đầu bếp mới người Đại Diễn, nhất định có thể làm ra món hợp khẩu vị người."

Thái Anh mệt mỏi nằm trên giường, Kim Ti Uyển được ban thưởng, Hạ Chu hâm mộ nói: "Nương nương người nên ăn nhiều một chút, chăm sóc tốt thân thể, bảy ngày nữa là tới lễ sắc phong rồi! Người nhìn mấy bộ mũ phượng, khăn choàng vai này xem có hợp ý không?"

"A, còn lễ sắc phong nữa, ta thật sự rất mệt mỏi."

Xiêm y màu đỏ rực rỡ kia Thái Anh cũng không liếc lấy một cái.

Lúc này dưới thân còn bị nhét một côn ngọc, bụng dưới căng trướng, mặc dù không đau nhưng nàng vô cùng khó chịu.

Thái Anh nhỏ giọng hỏi: "Sáng nay bệ hạ có nói gì không?"

Thái Anh thật sự muốn lập tức lấy thứ trong người ra, tắm rửa một lượt, sau đó đến ngự hoa viên vui đùa một chút. Nghe các phi tần đến Kim Ti Uyển nói, mấy ngày này hoàng thượng lại mới tuyển một đống tú nữ, rất có tư sắc tài nghệ, đang ở ngự hoa viên gảy đàn, ca múa rất náo nhiệt.

"Hoàng thượng nói Hạ Chu phải chăm sóc nương nương thật tốt, phân phó A Mật Đóa cho người chuẩn bị canh bổ thân thể cho nương nương. A! Sắp đến giờ rồi, nô tỳ đi bưng thuốc tới!"

Hạ Chu đắp mền tơ cho Thái Anh rồi mới đi.

Sáng nay Lệ Sa đi vội vàng, thậm chí còn chưa nói khi nào nàng có thể rút thứ bên dưới ra. Thái Anh càng nghĩ càng khổ sở, ôm gối nhắm mắt thở dài.

Nàng tính thời gian, tối đa hai ngày, phụ hoàng và hoàng huynh sẽ đến kinh thành Ngạo Quốc, tiến cung quy hàng.

"Ta rốt cuộc là có người thân hay không?"

Lấy từ dưới gối ra miếng ngọc trắng đã vỡ, sần sùi thô ráp, Thái Anh nhìn thế nào cũng chỉ thấy đây là khối ngọc thô chưa được mài dũa, không có xuất xứ đặc biệt gì. Ngọc này nhìn qua cũng rất bình thường, không chỗ nào đặc biệt.

"Mẫu thân, thứ này là gì?"

Đầu sói là di vật duy nhất mẫu thân lưu lại cho nàng, nhưng trên thực tế, Thái Anh không biết mẫu thân nàng là ai, trông như thế nào, giọng nói có dễ nghe hay không, nàng đã quên tất cả. Thái Anh chỉ nhớ, khi bắt đầu nhận thức được nàng ở trong thâm cung Đại Diễn, ngày ngày được dạy bảo những thứ khác người.

Thái Anh chỉ biết mẫu thân họ Phác nhưng họ này nàng không thấy nhiều, ở Ngạo Quốc lại càng ít, càng không nói Nam Cương hay Thiên Vân.

"Nương nương..."

Trong lúc nàng xuất thần một giọng nói vang lên, Thái Anh kêu một tiếng, ngẩng đầu nhìn thấy bên bình phong lộ ra một đôi giày đã cũ nhuốm bùn đất và khói bụi.

"Thiên Hành?"

Đôi mắt Lục Thiên Hành đầy tơ máu, một thân đi đường dài, nếu không phải rõ trong nội cung canh gác nghiêm ngặt, Thái Anh suýt tưởng thích khách.

"Mấy ngày nay không có ở bên người bảo vệ nương nương, mong nương nương thứ tội." Tay bưng một chén thuốc nóng hổi, hắn còn lấy trong túi áo ra một túi bánh ngọt màu đỏ thẫm, Lục Thiên Hành quỳ xuống đặt lên bàn nhỏ bên giường Thái Anh, áy náy nói: "Thuộc hạ chúc mừng nương nương được sắc phong! Vốn định đem trân bảo gia truyền tặng nương nương nhưng những thứ đó lại là một đống vật bình thường, không thể sánh bằng những thứ hoàng thượng ban thưởng, chỉ có thể nghĩ đến thứ nương nương yêu thích, mang đến cho nương nương một ít thức ăn."

Mùi thơm của bánh táo lan khắp phòng, Thái Anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

"Hợp ý ta rồi. Những thứ này so với trân bảo tốt hơn nhiều."

Thái Anh nhích người cầm lấy, vừa vặn côn ngọc dưới thân khẽ động, nàng nhẹ nhàng ưm một tiếng, gương mặt phiếm hồng rồi trắng bệch."Công chúa?" Lục Thiên Hành lập tức đứng lên, muốn nhìn xem Thái Anh có bị thương ở đâu không nhưng Thái Anh vội vàng khoát tay bảo lui ra.

"Nương nương nếu đang có chuyện, gọi tại hạ là được. Mấy ngày nay kinh thành rối ren, hoàng thượng bận rộn quốc sự, lại nạp phi tần mới, tại hạ có thể toàn lực bảo vệ nương nương chu toàn!"

Lục Thiên Hành nặng nề hành lễ lui ra người, bộ dạng của hắn giống như bị Thái Anh bỏ rơi.

Hắn như vậy quất roi thúc ngựa chạy vệ cung, thậm chí ngay cả quần áo cũng không thay, cũng không sửa sang lại đã đến gặp nàng nhưng bản thân nàng ngay cả ngồi xuống cũng không chịu. Trong lòng Thái Anh có chút áy náy nhưng lại khó mở miệng. Nàng thậm chí không có cách nào giải thích với hắn, cũng không thể nói ta bị nhét côn ngọc dưới hạ thể nên dậy không nổi! Bảo nàng nói như vậy thà nàng đâm đầu chết cho rồi.

Thái Anh ăn toàn bộ bánh ngọt, mẩu vụn cũng không thừa. Lục Thiên Hành thường ngày bưng thuốc tới nàng sẽ lén nhổ đi vài ngụm nhưng hôm nay lại uống cạn.

"Gần đây ngày càng mệt mỏi..."

Ngoài cửa sổ là cảnh xuân tươi tốt, nắng ấm áp hòa thuận, gió vui vẻ dạo chơi, nàng ngủ trưa dậy thì bên ngoài cũng đã lên đèn.

"Bao lâu rồi?"

"Bẩm báo nương nương, sắp tới canh ba ạ." Hạ Chu ngáp ngủ vào hỏi: "Bữa tối vẫn còn nóng lắm, nô tỳ bưng lên cho người nhé?"

Muộn như vậy ư! Thái Anh lắp bắp kinh hãi, hôm nay không có Lạp Lệ Sa tới quấy rầy, vậy mà nàng ngủ sâu đến nỗi có thể so với tiểu trư.

"Bưng canh hạt sen vào đi, ta không quá đói."

"Vừa khéo hôm nay hoàng thượng sai người mang canh hạt sen tới, năm trước Giang Nam tiến cống lên! Dưỡng nhan, bổ thân thể, hơn một nửa là mang cho Kim Ti Uyển chúng ta, phần còn lại là mang tới cho Ngọc mỹ nhân."

"Ngọc mỹ nhân?"

Hạ Chu vội im bặt, Thái Anh nháy mắt hỏi: "Hôm nay sao bệ hạ không có tới?"

Tay Hạ Chu ngừng lại, ánh mắt có chút úp mở, cuối cùng thành thật mở miệng: "Nghe nói hôm nay hoàng thượng bận rộn quốc sự, rời khỏi Ngự Thư Phòng bèn tới nơi của Ngọc mỹ nhân, tối nay sủng hạnh nàng."

"À, hóa ra như vậy."

"Nương nương không cần thấy khổ sở! Mỹ nhân hậu cung nhiều không kể xiết, hoàng thượng ân sủng ai không ai đoán được, nhưng người là hoàng hậu đương nhiên không giống vậy!"

Hạ Chu vội nắm tay Thái Anh an ủi.

"Ta không khổ sở nha, bệ hạ như vậy, ta cũng thanh nhàn." Thấy Hạ Chu đau lòng, lo lắng cho nàng, Thái Anh cười nói: "Ngươi xem cuống họng ta bị hoàng thường giày vò sắp đứt rồi, người muốn ta hàng đêm như thế, ta sợ ta không sống tới lúc ngồi lên phượng vị mất."

(LICHAENG)(FUTA) KHI QUÂN VI HOÀNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ