1

4.1K 148 12
                                    

Tôi cựa quậy trở mình khỏi chiếc giường. Chưa gì đã có thông báo từ messenger, là tin nhắn từ Vũ.

"Dậy chưa?"

Lo sợ nó đang đợi dưới cổng, ai dè dụi dụi mắt định xỏ đôi dép đi xuống bảo nó đợi một chút đã thấy Vũ đang ngồi ăn bánh cuốn với mẹ, tôi đưa mắt nhìn Vũ bằng một ánh mắt không thể nào khinh bỉ hơn.

- Mày qua đón tao hay qua ăn chực?

Vũ tỏ ra đáng thương, nó đưa mắt nhìn về phía mẹ Hiên nhưng tôi vẫn nhận ra được ánh nhìn thách thức mà nó dành cho mình. Mày được lắm Nguyên Vũ, bà mày nhịn!

- Đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng đi bé Quế, chưa muộn lắm!

Tôi bước vào nhà tắm vệ sinh cá nhân và thay bộ đồng phục ra, thấy bản thân trong gương cũng đáng yêu. Mới ngày đầu của lớp mười hai mà Phạm Nguyên Vũ đã sang nhà tôi rõ là sớm, tôi còn thấy được quầng thâm mắt của nó do cắm mặt chơi game đến ba giờ sáng. Giật bát nước mắm pha sẵn từ tay Vũ, tôi nhẹ vỗ vai khen nó:

- Ê ngon nha mày, lần sau pha luôn hai bát cho tao nữa.

Tôi nói, rồi như chưa để cho Vũ có biểu hiện gì liền đẩy bát nước mắm chưa pha qua cho nó. Mẹ Hiên thường để cho mọi người tự pha theo khẩu vị cá nhân, Vũ hay qua nhà tôi chơi nên cũng hiểu rõ điều đó và từ bé đến lớn chỉ có Vũ pha là hợp với khẩu vị nhạt nhẽo vô vị của tôi.

- Tự pha đi, Vũ còn chưa kịp ăn miếng nào con đã làm tội thằng bé như thế!

- Không sao cô ạ, để con pha. Sau này nước chấm trong nhà cứ để con pha là được rồi.

Mẹ tôi phì cười, còn tôi thì chỉ cười khẩy. Vũ đẹp trai, và nó biết điều đó. Nó biết cách sử dụng khuôn mặt và những câu nói đầy mùi tình tứ để cho tụi con gái say như điếu đổ, nếu tôi không phải bạn thân từ nhỏ của Vũ, chắc cũng sẽ như bị cuốn vào trong cái mê cung mà thằng nhóc này cố tình tạo ra.

Phạm Nguyên Vũ không phải là đứa hiền, nhưng cái danh đại ca hay trùm trường thì nó cũng không nhận. Nó hút thuốc, xăm mình hay hút vape tôi đều biết, nhưng trừ tụi con trai hay chơi với Vũ và tôi thì không ai biết điều đó. Nó không phải đứa tốt, nhưng Vũ ghét thể hiện ra việc nó tệ. Đó cũng chính là lý do Vũ và tôi có thể chơi với nhau đến thời điểm hiện tại, bởi lẽ chúng tôi hợp nhau cả trong tư duy và lẽ sống.

Vũ không đáp lại nụ cười có phần khinh bỉ của tôi mà tiếp tục cắm cúi cho chanh vào bát. Có lẽ nó không để ý hoặc đã quen với cái thái độ thờ ơ kia, dẫu cho là gì thì cũng không bằng việc nó chở tôi bằng con mô tô phân khối lớn nhưng chạy với tốc độ 25km trên giờ.

- Mày đi nhanh hơn xíu không được à?

Tôi bực bội hỏi Vũ, nhưng trái lại với giọng điệu khó chịu và cọc cằn của tôi thì Vũ chỉ đáp lại với một giọng nói nhẹ tênh, đến mức tôi không thể nào đoán được ý điệu trong câu nói của nó:

- Tao tưởng mày không thích đi nhanh, bố mày đi nhanh thì mày khóc đấy Quế ạ!

Chưa kịp để não bộ của tôi ngấm hết thông tin từ câu nói nó vừa tuôn ra, Vũ đã rú ga khiến tôi suýt bật ngửa ra đằng sau. Nguyên Vũ là một tay lái lụa nhưng thằng nhóc lại chưa bao giờ tham gia bất cứ một cuộc đua tốc độ nào cả, đó cũng chính là lý do khiến bọn con gái luôn đem nó ra là hình mẫu lý tưởng. Tôi không sợ tốc độ nhưng giao thông ở Hà Nội khiến tôi không thể nào yên tâm nổi, thật lòng thì có những lúc nhờ tay lái và cái đầu nhảy số nhanh của Vũ khiến chúng tôi thoát chết trong gang tấc.

Cây Quế cạnh nhà.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ