31

620 57 1
                                    


Tôi kể cho Nguyên Vũ về những chuyện tôi trải qua ở quê, kể cho nó nghe về cách mọi người bao dung và yêu thương tôi. Vũ chống cằm, đôi đồng tử nâu sẫm của nó rất chăm chú lắng nghe, là lắng nghe chứ không phải chỉ gật đầu cho có.

Nguyên Vũ không phải là thằng tốt với tất cả mọi người, nhưng nó rất biết cách sống, và cụ thể là mỗi khi ở cạnh, nó luôn xem tôi như người quan trọng nhất. Đôi mắt long lanh của Vũ mỗi khi lắng nghe chuyện người khác nói như kiểu biết cười, làm người đối diện vô cùng dễ chịu. Sau khi đã nghe tôi luyên thuyên đủ thứ chuyện, nó mới trầm mặc bảo:

- Quế Anh... có nhớ Hà Nội không?

Tôi nhìn vẻ mặt chờ mong của Nguyên Vũ thì thừa biết thứ nó hỏi không phải chỉ đơn giản là Hà Nội. Tôi giả ngu, vờ như mình không hiểu ẩn ý sâu trong câu nói của Vũ, như một con bé vô tri và ngu ngơ, tôi trả lời:

- Mới hai ngày mà, tao chưa nhớ Hà Nội đâu.

- Thế em cũng không nhớ tao luôn à?

Tôi vờ như chưa nghe thấy câu hỏi và vẻ mặt của Phạm Nguyên Vũ mà hỏi ngược lại nó:

- Thế Vũ có nhớ Hà Nội không?

- Hà Nội thì không, nhưng tao nhớ em.

Trúc Đan vừa gọt xong dưa vàng, chị cầm đĩa dưa lên phòng tôi, ngó mặt vào điện thoại:

- Chào Vũ, nhớ chị không?

Phạm Nguyên Vũ chào Đan rồi cúi gằm mặt, đôi mắt đen láy ẩn dưới mái tóc lòa xòa khiến tôi không thể đoán được trong suy nghĩ đang ẩn sâu trong ánh mắt ấy.

- Sao trông buồn thế?

- Tao nhớ một người, nhưng người ta không nhớ tao. Em bảo có nên buồn không?

Tôi phì cười, nháy mắt trêu Nguyên Vũ:

- Gửi lời cầu nguyện của mày vào ánh trăng đi, nhỡ may người ta nghe thấy thì sao?

Phạm Nguyên Vũ lia cam ra phía ngoài trời, nơi có giàn tường vi đang đung đưa trước gió. Trời Đà Lạt đang mưa tầm tã.

À thì hôm nay không có trăng thì mai mình cầu nguyện, có gì đâu mà phải xoắn?

Nhìn vẻ mặt phụng phịu của Phạm Nguyên Vũ làm tôi cười giòn giã. Tôi từng thấy lúc Vũ đau khổ nhất, vui vẻ nhất, chứng kiến nó trưởng thành, cũng chứng kiến những mặt trẻ con và thật nhất trong con người nó. Tôi từng thấy cách Vũ tử tế với mọi người, cũng từng thấy cái cách nó dùng những gì nó được học để đạt được mục đích của mình.

Tôi nhận ra càng thấy nhiều mặt của Nguyên Vũ, tôi càng thích nó hơn một chút.

Tự dưng muốn ôm chặt Nguyên Vũ vào lòng, muốn tham lam chút hơi ấm ít ỏi ấy, nhưng thứ ngăn cách chúng tôi lại là màn hình điện thoại.

Huhu, nhớ người ta phát điên mất thôi.

Tôi dựng máy ngồi cắn hướng dương buôn chuyện với Trúc Đan, còn Nguyên Vũ thì tay tựa vào cằm nhìn bọn tôi nói chuyện. Vũ kể nó ở Đà Lạt bị lạ giường nên không ngủ được, thế quái nào mà tôi mới nói chuyện linh tinh với Trúc Đan một lúc Vũ đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu từ khi nào.

Cây Quế cạnh nhà.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ