19

812 70 10
                                    

Trông mặt Đạt buồn cười đến mức khiến tôi cười ngặt nghẽo, khổ nỗi tôi giảng đau cả họng nhưng thằng bé vẫn chẳng hiểu gì.

- Thôi được rồi, tao học thuộc lời giải.

---------

Hội nhạc là chương trình chào đón Tết nguyên đán của trường tôi, ngoài hội nhạc ra thì mỗi lớp đều phải có thêm một đội tham gia cuộc thi gói bánh chưng nữa. Lớp tôi chả được cái nước gì, lười như hủi, ngoài tôi ra thì chỉ có Đan Anh tham gia hội nhạc, không phải vì con bé thích mà vì Minh Đan kề dao vào cổ bắt nó tham gia.

- Mày ép Đan Anh làm gì?

- Nó cũng có kháng cự đâu.

Trông thấy khuôn mặt trắng ngần và vẻ đẹp như viên ngọc dễ vỡ của Đan Anh, tôi muốn đánh bỏ mẹ Vũ Minh Thư luôn.

- Cậu có muốn tham gia không?

Tôi quay phắt sang hỏi Đan Anh, và đáp lại tôi là cái gật đầu cùng cái chất giọng ngọt như mía lùi:

- Tớ giúp mọi người cũng được mà.

- Đấy, Đan Anh nói thế rồi còn gì. Tiết mục do hai đứa mày tự chọn nhé?

Bình thường tham gia văn nghệ thì tôi chỉ nhảy thôi, tôi giỏi nhất là sexy dance do bố mẹ cho đi học nhảy từ bé nhưng tôi sợ Đan Anh ngại. Rõ ràng Vũ Minh Thư là lớp phó văn thể mỹ nhưng lại không tham gia, con bé này muốn gì ở tôi đây?

- Đan Anh có option nào không?

- Tớ biết chơi violin.

Khó.

Hay tôi đứng cạnh cổ vũ Đan Anh thôi nhỉ? Suy nghĩ ấy loé sáng trong đầu tôi, nhưng ngay lập tức bị dập tắt vì nghe nó vô trách nhiệm không chịu được.

- Tớ biết múa bale, Đan Anh kéo đàn cho tớ múa được không?

Đan Anh cười hiền, lộ ra hàm răng trắng cùng hai chiếc răng thỏ trông đáng yêu cực. Sao đây lại là lần đầu tiên tôi nói chuyện với một cô gái đáng yêu như Đan Anh trong suốt gần ba năm chung lớp nhỉ?

Tôi cười ngờ nghệch, trở về chỗ ngồi làm bài. Nói chung thì tôi chẳng ham giải, vì tôi thừa biết kết quả chấm thi chưa bao giờ là hoàn toàn công bằng. Cuộc sống mà, mình phải học cách chấp nhận với quy luật của nó.

Bốn tiết ôn thi buổi sáng, bọn tôi giải tận năm đề thi Trung học phổ thông Quốc gia môn Hoá, sau khi cô gọi Hùng Anh lên giải câu 40 cũng là lúc tiếng trống trường vang lên. Tôi định quay xuống nhờ Vũ chở về thì đã thấy nó ở ngoài sân trường từ lúc nào. Thằng này nó bật chế độ người nhện à, bay gì nhanh thế? Trong lúc tôi ngơ ngác không hiểu gì thì cũng thấy tụi Hùng Anh, Khánh và Nhật Huy chạy theo, và ông trời mách bảo tôi là có điều gì đó không ổn. Bản năng cho phép tôi đi ra hỏi Miên:

- Mày biết bọn Đình Khánh đi đâu không?

- Có, hình như có xích mích với mấy đứa ban xã hội.

- Tính đánh nhau à, lớp mười hai rồi đấy!

Tôi rủ Miên đi theo hội Đình Khánh và Nguyên Vũ, thấy bọn nó hẹn mấy bạn ban xã hội ở sau trường, đông hơn hẳn, bên đó chắc phải tầm hai chục người. Con Miên ba máu sáu cơn muốn ra can nhưng tôi ngăn cản vì tôi biết Vũ không phải thằng bốc đồng như Đình Khánh. Tôi kéo Miên vào cầu thang, cái chỗ gần nhất mà có thể nghe được hết cuộc hội thoại của tụi con trai.

Cây Quế cạnh nhà.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ