Sau cái đêm khuyên Nguyên Vũ nên tập trung vào mối quan hệ hiện tại của nó và Hà Lan, tôi đã mất nguyên đêm để suy nghĩ về những biểu hiện của bản thân trong thời gian vừa qua.
Nói thật thì tôi vẫn chưa xác định được tình cảm của tôi dành cho Vũ liệu có phải tình yêu hay không, hoặc chỉ đơn giản là người luôn ở cạnh tôi giờ đây đã thuộc về một người khác nên tôi mới có những xúc cảm vô lí đến thế. Tôi không muốn vì một cảm xúc bồng bột mà làm tổn thương Hà Lan. Tôi không tốt nhưng cũng không muốn tổn thương người vô tội.
Sáng hôm sau là ngày công bố kết quả của hội nhạc chào mừng Tết Nguyên Đán, vì chân còn hơi đau, tôi cũng không muốn làm phiền Tuấn Đạt nữa nên tôi quyết định book taxi công nghệ đi học. Gần đến nơi, anh lái taxi mới báo với tôi là do giờ cao điểm, lại tiện đường nữa nên anh buộc phải ghép tôi với một vị khách khác. Tính tôi không nhút nhát nên rất vui vẻ với lời đề nghị của anh, có xe đi còn hơn là phải tự đến trường với cái chân đau thế này. Nhưng có trong mơ tôi cũng không ngờ người ghép chung xe với tôi lại là Phạm Nguyên Vũ.
Trên đời có chuyện trùng hợp đến thế ư?
Đương nhiên là tôi không tin, nhưng Nguyên Vũ lại chẳng có lí do nào để cố tình tạo ra sự trùng hợp này cả.
Tôi xua tay, bảo anh là tôi đợi chuyến sau cũng được nhưng do anh tài xế nhiệt tình quá, tôi sợ làm anh nghĩ ngợi nhiều nên cũng miễn cưỡng lên xe. Tôi biết, Nguyên Vũ đã nhìn thấy tôi từ xa, bằng chứng là từ khi tôi đang đi đến nó đã chào hỏi tôi bằng nụ cười thương hiệu. Chơi với Phạm Nguyên Vũ hơn chục năm trời, chẳng lẽ điều nhỏ nhặt này tôi còn không biết?
Vậy tại sao khi tôi mở cửa xe rồi ngồi cạnh nó, Nguyên Vũ vẫn tỏ ra bất ngờ như không biết gì?
- Ơ Quế Anh, trùng hợp thế?
- Ừ, chào mày!
Nói thật thì tôi cũng hơi buồn, lần đầu tiên trong vài năm trở lại đây, Nguyên Vũ gọi tôi bằng tên thật mà không phải biệt danh thân mật nào khác. Tôi hơi bực, ngồi tránh xa nó nhất có thể, dù tôi biết chẳng liên quan gì tới mình nhưng vẫn ngứa miệng hỏi:
- Sao mày phải book taxi làm gì? Xe đâu?
- Xe tao hỏng rồi.
Tôi hơn thua, không cách nào chấp nhận câu trả lời đơn giản này:
- Mày có tận mấy cái xe cơ mà, làm sao hỏng cùng lúc như thế được? Còn Hà Lan thì sao, sao mày không đưa đón em ấy đi học?
Có vẻ nó cảm thấy tôi lắm mồm và nhiều lí lẽ quá nên kéo mạnh vạt áo tôi, khiến tôi xích lại gần nó nhất có thể, Phạm Nguyên Vũ xoáy sâu vào đáy mắt khiến trái tim tôi loạn nhịp:
- Tao với Hà Lan chia tay rồi.
- Tại sao?
Tôi buột miệng hỏi, vì tôi thừa biết tính Nguyên Vũ, nếu tôi đào quá sâu vào những chuyện tình của nó, Vũ sẽ có xu hướng trêu đùa tôi đang thích nó. Tôi không muốn vờn nhau với nó nữa, trái tim thiếu nữ nhỏ bé của tôi thực sự không chịu được.
- Vì tao nhận ra người tao thích không phải cô ấy. Tao không muốn làm tổn thương người khác, chỉ muốn toàn tâm toàn ý, dành tất cả sự dịu dàng cho người tao thích thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cây Quế cạnh nhà.
Teen Fiction"Vũ đẹp trai, và nó biết điều đó. Nó biết cách sử dụng khuôn mặt và những câu nói đầy mùi tình tứ để cho tụi con gái say như điếu đổ, nếu tôi không phải bạn thân từ nhỏ của Vũ, chắc cũng sẽ như bị cuốn vào trong cái mê cung mà thằng nhóc này cố tình...