“Wooshik?” Giọng Youngmi khàn khàn, lộ rõ sự sợ hãi của cô lúc này, chẳng lẽ…
“Anh không nhận ra em sao?”
Nước mắt không kìm nén được mà rơi xuống, đừng… đừng như vậy…, như vậy quá tàn nhẫn.
Mưa xối xả, lạnh buốt người đàn ông quay đầu nhìn cô, rõ ràng là gần trong gang tấc, mà sao trái tim cô càng lúc càng trở nên lạnh lẽo?
“Đi” Choi Wooshik lên tiếng, chỉ nói đúng một từ duy nhất, nhưng từ đó cũng không phải nói với cô.
“Vâng!”
Giống như lần gặp trước ở nhà hàng, người đàn ông này vẫn không hề để ý đến cô, nhưng lần này cô đã biết anh ấy là Choi Wooshik, sao anh ấy còn lạnh lùng với cô như vậy?!
“Wooshik à!”
Chẳng lẽ những gì đã trải qua, chỉ còn mình cô nhớ thôi ư? Nếu không yêu quá sâu đậm, cô cũng sẽ không nhớ rõ từng nét mặt, cử chỉ của anh ấy như vậy, cô cũng sẽ không nhớ rõ mỗi một kỷ niệm giữa hai người như vậy, mưa càng lúc càng to, trông Youngmi lúc này thật thảm hại.
“Phiền cô đi cho”. Hai người đàn ông chắn trước mặt lạnh lùng lên tiếng.
“Anh nhìn xem, kia chẳng phải là Youngmi sao?”. Do Hyeon vừa ra khỏi phòng họp báo đứng ở cửa tránh mưa.
Kim Taehyung nhìn theo hướng chỉ của cô ta, quả nhiên anh thấy một mình Youngmi đang đứng dưới mưa bên cạnh đoàn xe, hình như đang níu kéo gì đó.
“Anh thực sự không nhớ em sao? Choi Wooshik …!!!!”
“Cô cứ như vậy hoài chúng tôi rất khó xử.” Người vệ sỹ cao lớn không thể trì hoãn lộ trình thêm, đành kéo tay Youngmi rồi đẩy cô ra.
Lực đẩy hơi mạnh khiến cô ngã ngay xuống bậc thang, vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới, nhưng tất cả đều không thể so với sự đau lòng của cô lúc này.
Cửa xe đóng sập ngay trước mắt, cô và Diêm Việt, dường như lại bị ngăn cách bởi hai không gian.
Youngmi không phản ứng gì nữa, cô ngồi im trên đất, xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong xe.
Không còn sự yêu thương trong quá khứ, anh ấy lạnh lùng, lần lượt vứt bỏ một mình cô ở trong mưa lạnh.
Bên trong xe, người đàn ông day nhẹ mi tâm: “Lái đi”
Do Hyeon cười thầm quay sang nhìn Kim Taehyung, đã thấy sắc mặt anh xanh mét.
Sự tức giận trong mắt dường như đã biến hai con ngươi đen nhánh của anh thành hai đốm lửa, chiếc khuyên tai bên tai trái lóe ra thứ ánh sáng nguy hiểm.
“Taehyung!” Thấy Kim Taehyung lao ra ngoài, Do Hyeon kéo tay anh.
Kim Taehyung không chút nghĩ ngợi hất tay cô ta ra, trong nháy mắt, một thân màu bạc cao quý chìm vào trong mưa, theo từng bước chân, nước mưa bắn tung tóe ướt đẫm gấu quần, nhưng lúc này, anh làm sao còn để ý đến những điều đó.
Youngmi ngồi trong mưa như người mất hồn, bả vai cô thình thoảng lại run lên.
Đột nhiên áo bị kéo, cô cảm thấy hai vai đau nhức, thân thể yếu ớt bị xốc lên, sau khi nhìn rõ người đó là ai, cô giãy dụa: “Buông tôi ra”.