Xe rẽ vào khúc cua, điện thoại trong túi xách bất chợt vang lên. Youngmi lấy lại tinh thần, cầm điện thoại trong tay, sau khi hít sâu một hơi, cô chuẩn bị nghe máy.
Bàn tay đột nhiên trống không. Kim Taehyung liếc nhìn tên người gọi đến hiển thị trên màn hình, tiện tay ném đi.
Điện thoại di động lập tức bị ném ra ngoài đường. Phía xa tiếng chuông điện thoại lọt thỏm giữa tiếng còi xe ô tô và tiếng xe cộ qua lại, trong nháy mắt bị nghiền nát.
Youngmi ngó đầu ra, Kim Taehyung đã lái xe đi khỏi rất xa, cô không thể tin quay đầu: "Anh bị điên hả?!"
Chợt anh đánh mạnh tay lái, rẽ sang bên phải, khiến cả người cô đập vào cửa xe: "Đáng giá vậy sao? Chỉ là cái điện thoại cũ nát. Hôm sau tôi đền cho cô một trăm cái khác xịn hơn."
Youngmi không muốn cãi nhau với người này, ánh mắt cô nhìn xuống dưới, dừng lại ở túi quần của Kim Taehyung - chỗ để điện thoại của anh.
"Nhìn cái gì?" Anh nhìn theo tầm mắt cô, ánh mắt bỗng lóe lên vẻ xấu xa, cố ý bóp méo sự thật.
"Trên người tôi có nhiều thứ quý hiếm lắm."
Youngmi nhíu mày, quay đầu, dựa người vào cửa xe không nói thêm gì nữa.
Thật không biết xấu hổ!
Xe chạy đều đều, lúc đi vào ngôi biệt thự lộ thiên, Youngmi cũng không xa lạ gì với kiến trúc nơi này, nhưng từ gan bàn chân lại dâng lên một cảm giác sợ hãi không nói nên lời.
Hai lần thân mật giữa cô và Kim Taehyung, đều là tại nơi này.
Anh tùy ý dừng xe trong khuôn viên vườn hoa, giơ tay ra, định ôm eo Youngmi đi vào.
Sự bài xích của cô, biểu hiện còn rõ ràng hơn lời nói, cô gạt tay anh ra, giữ khoảng cách với anh: "Không cần, tôi tự đi được."
Vừa vào đến phòng khách rộng chừng trăm mét vuông, cô đã đứng ở cửa hỏi: "Thứ đó ở đâu?"
Kim Taehyung đá giày, cầm lấy tay cô. Youngmi giãy ra, càng bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay hơn, sức lực mạnh đến nỗi cô dường như nghe thấy tiếng xương cốt của mình vang lên, cô đau đến mức trán toát mồ hôi lạnh: "Đau!"
"Ngoan ngoãn nghe lời có phải tốt hơn không?"
Tuy rằng anh cười, nhưng ngữ khí rất lạnh, hơi thả lỏng tay, dẫn cô đến trước ghế sô pha giữa phòng khách.
Không hiểu sao, cô càng không chịu thua, anh lại càng muốn phá tan sự kiên cường của cô, đây giống như một trận đấu.
Chưa bao giờ thấy kích thích như thế này, khiến tình thần Kim Taehyung rất hưng phấn. Có lẽ, đến một ngày khi Youngmi ngoan ngoãn phục tùng, thì anh đã chơi chán.
"Thứ đó ở đâu?" cô hỏi lại lần nữa.
Kim Taehyung bỏ tay ra, một mình ngồi xuống ghế sô pha, anh bắt chéo chân, sau khi điều chỉnh xong tư thế ngồi một cách thoải mái nhất, mới chỉ ngăn tủ bên cạnh chiếc ti vi: "Trong đó."
Youngmi vội vã chạy đến, lôi hết đồ ở trong đó ra: "Rốt cuộc là cái nào?"
Nhiều đĩa như vậy, nhìn hoa cả mắt.