❋ 26. Chôn ngực h

5.8K 90 1
                                    

❋ 26. Chôn ngực h
Editor: Lemon

Ánh lửa tắt không bao lâu, Hoắc Vân Dung liền hối hận.

Trong bóng đêm, mất đi thị giác, thính giác cùng xúc giác của nàng lại trở nên phá lệ mẫn cảm, tay Phù Quang chỉ là dán bên gáy nàng nhẹ nhàng vuốt ve cũng có thể khiến cho nàng một trận run rẩy.

Nàng nghe được hơi thở Phù Quang dần dần trở nên thô nặng, vang ở bên tai, giống như một con dã thú đang thèm thuồng con mồi của nó.

Bàn tay to nóng cháy từ bên gáy chậm rãi trượt xuống, thăm dò vào vạt áo nàng, lòng bàn tay ở xương quai xanh lưu luyến trong chốc lát liền đi xuống dưới.

Tiếp theo liền cảm giác được nhũ thịt bị hắn nắm ở trong tay,bàn tay to thô ráp cùng thịt mềm mịn, chậm rãi thi lực, đem mềm thịt xoa đến thay đổi hình dạng, từ giữa khe hở ngón tay tràn ra.

“A……” Ngực vừa nóng vừa trướng, thân thể Hoắc Vân Dung căng thẳng, cuống quít bắt lấy cánh tay hắn, giọng nói mềm mại phù phiếm: “Nhẹ một chút.”

“Thật mềm,” Phù Quang nắm nhũ thịt, nhẹ nhàng cắn vành tai nàng, tiếng nói khàn khàn: “Dung Nhi, ta muốn cởi quần áo nàng.”

Hoắc Vân Dung cắn môi không đáp, vừa thẹn vừa giận, ta không cho ngươi cởi ngươi sẽ không cởi sao.

Mà Phù Quang phảng phất trở nên không hề có chủ kiến, mọi chuyện đều cần nàng cho phép, bàn tay hợp lại hai luồng nộn nhũ tùy ý xoa bóp, hỏi lại một lần: “Được không?”

Hoắc Vân Dung hừ nhẹ một tiếng, há mồm hung hăng lên cắn bờ vai hắn.

Phù Quang lại là tên da dày thịt béo, bị cắn đến sắp đổ máu cũng không cảm thấy đau, “Như vây là đồng ý? Ta cởi đó, sau khi xong việc không cho Dung Nhi tìm ta tính sổ đâu đấy.”

Tầng tầng quần áo rất nhanh đã rơi lung tung đầy đất, trên người Hoắc Vân Dung chỉ còn một cái yếm mỏng, chỉ bằng mấy sợi dây mỏng treo ở trên người, nhỏ đến nhũ thịt đều không thể hoàn toàn bao lại, bộ ngực sữa tuyết trắng như ẩn như hiện.

Phù Quang ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm ngực nàng, hai mắt nóng đến muốn bốc hỏa, hô hấp hơi trệ, trong bụng cũng hình như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, máu cả người đều hướng dưới hạ thân, vật kia vừa thô vừa cứng, đã cao cao mà ngẩng đầu, cơ hồ dán lên bụng nhỏ nàng.

Quần áo trên người Hoắc Vân Dung đã bị cởi sạch, con hổ yêu kia lại đột nhiên không có động tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề, trong động một mảnh đen nhánh, nàng nhìn không thấy hắn, không biết hắn đang nhìn gì, lúc không được tự nhiên trên eo bỗng nhiên căng thẳng, đã bị ôm lên.

Nàng bị hoảng sợ, kêu lên một tiếng, dỗi nói: “Ngươi làm gì thế?”

Phù Quang ngồi dậy, thủ sẵn nàng eo, đem nàng đặt trên đùi mình, kéo hai chân nàng tách ra khoanh lại eo hắn, hai người liền biến thành tư thế ôm nhau mặt đối mặt.

Ôm chặt lấy eo nàng, gục đầu xuống hung hăng vùi vào hai luồng mềm mại, chóp mũi tràn đầy hương thơm thiếu nữ, hắn hít thật sâu mấy hơi, uốn gối để sau thắt lưng nàng, nâng lên hai tay từ sườn sờ đến hai luồng tuyết nhũ, lung tung mà xoa nắn, giống như điên rồi vùi đầu vào giữa hai luồng thịt mềm.

“Ngươi làm gì?” Hoắc Vân Dung thấy hắn như là bỗng nhiên phát điên, trong lòng có chút sợ, dùng sức đẩy đẩy cái đầu chôn trước ngực mình, lại không chút sứt mẻ, hai luồng tuyết nhũ bị chà đạp đến không còn hình dáng, hơi thở ướt nóng phun trên da thịt non mịn, chỗ sâu trong thân thể một trận tê dại không tính xa lạ.

Như thế trong chốc lát, hắn còn cảm thấy không đủ, tay vòng đến sau lưng Hoắc Vân Dung, sờ soạng một lúc kéo rớt hai sợi dây mỏng, chiếc yếm mỏng manh cứ thế rơi xuống.

Không có trở ngại, Phù Quang càng thêm hưng phấn, chỉ đem mặt chôn trước ngực Hoắc Vân Dung ngửi lại ngửi, cọ lại cọ, cuối cùng lại đem mặt hoàn toàn vùi vào nhũ thịt thơm mềm, hận không thể có thể dung nhập vào thân thể nàng, cho đến sắp hít thở không thông mới chậm rãi buông ra.

(ૢ˃ꌂ˂⁎)(ૢ˃ꌂ˂⁎)(ૢ˃ꌂ˂⁎)

[H-văn] Gặp HổNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ