❋ 44. Áy náy

1.4K 51 0
                                    

❋ 44. Áy náy
Editor: Lemon

Hoắc mẫu kinh hồn chưa định, nắm chặt cánh tay Hoắc Vân Dung, run rẩy nói: “Dung Nhi, con…sao con cùng……” Nói tới đây, bà nhìn về hướng Bạch Hổ, liền thấy nó hai mắt như điện, thần uy lẫm liệt, làm người không dám nhìn thẳng, liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng hỏi Hoắc Vân Dung: “ Sao con về cùng nó?”

Hoắc Vân Dung cũng quay đầu nhìn Bạch Hổ, đụng phải ánh mắt hắn liền quay đầu nhỏ giọng nói với mẹ Hoắc: “Mẹ, hắn đã cứu con, nhờ hắn con mới có thể về nhà, nếu không có hắn Dung Nhi cuộc đời này sợ là sẽ không còn được gặp lại cha mẹ……”

Mẹ Hoắc mở to hai mắt, ngạc nhiên nói: “Nó cứu con? Làm sao cứu?”

Hoắc Vân Dung lại là đỡ bà, nói: “Mẹ, chúng ta về nhà trước đi, về nhà rồi nói.”

Hoắc mẫu lau lau nước mắt  trên mặt  “Đúng, đúng, về nhà trước, về nhà, mẹ đều hồ đồ, cha con cùng ca ca con đi làm việc cho người ta rồi, còn chưa biết con trở lại, tẩu tử con ở nhà trông Ngưng Nhi, chúng ta về nhà đi.”

Hoắc Vân Dung đỡ mẫu thân đi ở phía trước, Bạch Hổ không xa không gần đi theo phía sau, dọc theo đường đi lại không gặp được một bóng người.

Về tới nhà liền thấy tẩu tử ôm con ra cửa đón, trên mặt cũng là vừa mừng vừa sợ: “Dung Nhi, muội trở về rồii?”

Vị đại tẩu này của nàng là năm kia gả vào, vẻ ngoài dịu dàng điềm tĩnh, tính tình cũng ôn nhu như nước, chị dâu em chồng tính tình khá là hợp nhau, tuy nói không thân như tỷ muội nhưng tình cảm cũng sâu. Hoắc Vân Dung mất tích nàng cũng đau buồn một thời gian, lúc này thấy nàng hoàn hảo không tổn hao gì trở lại, sao có thể không kinh hỉ.

Hoắc Vân Dung đang muốn nói chuyện, liền thấy đại tẩu đột nhiên thay đổi biểu cảm, không cần hỏi cũng biết nàng nhìn thấy gì, Hoắc Vân Dung vội vàng nói: “Tẩu tử đừng sợ, Bạch Hổ là cùng ta trở về, hắn đã cứu ta, không phải mãnh thú ăn thịt người, sẽ không làm hại tánh mạng con người đâu!”

Lời này tự nhiên cũng không có bao nhiêu tác dụng, thấy đại tẩu vẫn mặt đầy kinh hoàng, nàng vội vàng đẩy người vào phòng, quay đầu chạy tới chỗ Bạch Hổ, mím môi, biểu cảm có chút không được tự nhiên: “ Huynh vào phòng ta đợi đi, ta không gọi huynh đừng ra.”

Nói rồi cũng không đợi hắn có phản ứng, xoay người liền dẫn hắn về phía phòng mình.

Phòng không lớn, là gian nhà kề, bố trí cũng rất thô sơ, một giường gỗ cũ, một ghế dựa, một bàn trang điểm, một ngăn tủ vuông, chỉ thế mà thôi.

Rời nhà mấy tháng, Hoắc Vân Dung đánh giá trong phòng, trong lòng có chút xúc động, trên bàn trang điểm còn đặt tịnh đế liên hoa nàng thêu chưa xong, chăn trên giường vẫn là bộ trước khi nàng rời nhà, gia cụ trong phòng tất cả đều sạch sẽ, chưa từng tích bụi, nhất định là mẫu thân thường xuyên vào quét dọn.

Nhìn thấy mà mũi đau xót, trong mắt ướt át, trong lòng khó chịu, Bạch Hổ bỗng nhiên nghiêng đầu liếm liếm lòng bàn tay nàng.

Hoắc Vân Dung hít hít cái mũi, nghĩ đến mẫu thân cùng tẩu tử còn đang chờ mình liền cúi đầu nói với Bạch Hổ: “Huynh ở trong phòng chờ ta, đừng tùy ý ra ngoài.”

Nói rồi muốn đi ra ngoài, trước khi xoay người ra cửa liền thấy Bạch Hổ ngửa đầu nhìn mình, ánh mắt tha thiết, nghĩ đến hắn lần này nhận hết xem thường tất cả đều là bởi vì mình, trong lòng nổi lên một chút áy náy, nàng do dự một chút, ngồi xổm xuống giang hai tay ôm Bạch Hổ vào lòng.

Bạch Hổ lập tức hưng phấn lên, vươn lưỡi dài dày nặng ướt nóng ở trên mặt nàng liếm mấy cái, cọ đầu vào ngực nàng, còn muốn liếm chỗ sâu hơn.

Lúc hắn là thân hổ thật sự rất biết giả bộ, làm nũng lăn lộn yếu thế giả tủi thân mọi thứ đều làm được, không phải mặt dày vô lại giống khi hình người, nếu không phải đã sớm biết hắn là yêu, nàng thật sự sẽ cho rằng hắn chỉ là một con Bạch Hổ bình thường ngây thơ không rành thế sự.

Trên mặt Hoắc Vân Dung đều là nước miếng của hắn, nghĩ đến hắn cũng không phải con hổ  bình thường mà là một con yêu thú tu ra linh thức, mặt đỏ lên đẩy hắn ra, thấp giọng trách cứ: “Đừng náo loạn.”

₍₍◡( ╹◡╹ )◡₎₎ ₍₍◡( ╹◡╹ )◡₎₎ ₍₍◡( ╹◡╹ )◡₎₎

[H-văn] Gặp HổNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ