Chapter 47: Visit

24 11 0
                                    

Alan gõ tay, nhìn William.

Với anh, đó là một câu hỏi vô nghĩa. Nếu không vì có họ ở đây, anh sẽ không vướng vào mớ rắc rối này và buộc mình phải giải quyết nó. Nhưng thực tế là, anh cũng không chắc mình tiếp tục làm điều này vì ai. Có lẽ phần lớn là vì chính anh, sự ích kỷ và lựa chọn của riêng anh. Nhưng ít nhất thì anh biết anh không ở đây vì anh coi họ là công cụ.

Thực ra họ đã cứu anh. Nếu họ không xuất hiện, anh sẽ để mình chết ở đây với mọi thứ mà Elliott đã làm. Có thể nói anh đang tự cứu chính mình khi làm việc này, rằng phần nào đó trong anh biết rằng sự sống là đáng giá. Thế nhưng sẽ chẳng có gì đáng nói nếu anh tự nhận ra điều đó.

- Nếu tôi nói đúng thì anh sẽ làm gì?

William sững sờ, dường như không trông đợi một câu trả lời thẳng thừng như thế. Nhưng Alan chỉ vẫy tay ngay lập tức.

- Không đâu, tôi không làm vậy. - Anh nói như thể vừa rồi chỉ là một trò đùa. - Đừng lo lắng, tôi đủ khả năng làm mọi thứ một mình nếu tôi muốn. Tôi thực sự đến đây với sự chân thành của mình.

Điều đó không khiến William thấy thoải mái hơn tí nào, hay thật ra là bất cứ ai vừa nghe những gì Alan nói. Nó giống như việc không ai có thể xác định AI có nói thật hay không khi nó bảo rằng nó sẽ giết hết loài người và xâm chiếm thế giới vậy. Người ta có thể cười xòa và bảo rằng đó chỉ là sự kịch tính của máy móc được lập trình sẵn, nhưng nỗi lo vẫn còn ở lại đâu đó.

- Tôi không nhắc tới việc mình còn sống là vì tôi quên mất là tôi vẫn chưa nói thôi. - Alan nhún vai đơn giản. - Không phải tôi quên mất nguồn gốc của mình hay gì đâu, tôi không thực sự chỉ coi bản thân là một người que nếu anh thắc mắc.

Một cái cau mày đáp lại anh, nhưng anh không bận tâm về việc mình thực tế là thứ gì. Anh không phải trí tuệ nhân tạo, chắc chắn. Có lý do để anh gọi bản thân là bán nhân tạo và điều đó thực sự là một ranh giới mà anh đã đặt mình ở giữa.

Không ai hỏi thêm về sức nặng giữa thế giới người que và chính họ với Alan. Có thể vì nó là một tình huống khó xử, cũng có thể vì họ cho rằng câu trả lời sẽ xé nát mối quan hệ bấp bênh giữa họ hiện tại. Không khí chùn xuống một chút trong im lặng, có hơi căng thẳng.

- Tôi quay lại máy tính số năm đây. - Alan đột ngột đứng dậy tuyên bố, khối lập phương biến mất sau lưng anh. - Tôi sẽ làm việc để nối lại liên kết của máy số năm để mọi người có thể ghé qua nếu cần thiết. Nhưng vì sự có mặt của StickTracer và việc giữ bí mật để nó không bị Elliott cắt đứt lần nữa, tôi nghĩ hãy cứ giảm thiểu vì tôi là người duy nhất hiện tại xóa được lịch sử theo dõi.

- Được rồi. - Stacy miễn cưỡng đáp lại. - Tạm biệt.

Alan gật đầu, chạm tay vào màn hình nên và sửa lại lịch sử StickTracer trước khi rời đi. Anh biết rằng họ cần thời gian để hội họp với nhau trước khi thực sự quyết định mình nên làm gì. Tình hình của Sam thì anh sẽ nghiên cứu và giải thích thêm sau.

Anh đã mong đợi sẽ có một đống xác nhện chào đón mình và sự buồn tẻ của một máy tính hoàn toàn cô đơn nếu không tính con nhện đỏ nào đó. Nói thật thì, ở với Virabot và mấy con rối ngụy trang của nó cũng hơi ớn. Vì vậy anh không hào hứng gì khi quay lại máy tính số năm, bị bất ngờ khi nghe ai đó hét lên và lao về phía anh:

[AvA] The AnimatorNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ