Chương 59: Hồi ức

216 35 2
                                    

Lạp Lệ Sa người cao chân dài, bước chân cố ý bước lớn hết mức, Phác Thái Anh theo sau cũng gặp khó khăn.

Dư quang của Lạp Lệ Sa quét đến phía sau, trong lòng do dự xem có nên đi nhanh hơn làm cô giáo Phác không còn chút phong độ hay đi chậm lại một chút, ở bên ngoài nên giữ chút mặt mũi cho cô giáo Phác, vẫn là chọn cái sau.

Hai người một trước một sau đi lên tầng 4 của căn tin số 3, đương nhiên trong lúc đó họ vẫn không thể tránh khỏi những lời chào hỏi của thầy trò với Phác Thái Anh. Một giáo viên tương đối quen với Phác Thái Anh liếc nhìn về phía Lạp Lệ Sa, cười nói: "Người này là..."

"Chị ấy là..." Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, ánh mắt hỏi ý kiến của cô, Lạp Lệ Sa không nói lời nào nên Phác Thái Anh nói: "Một người bạn cũ, đặc biệt đến trường thăm tôi."

Đồng nghiệp nói: "À à à."

Cả hai không có hàn huyên, đi ngang qua nhau.

Lạp Lệ Sa hướng về phía nàng, giả bộ lãnh đạm nói: "Đừng dát vàng lên mặt mình, chị nói rồi, là đến thông báo tuyển dụng."

Phác Thái Anh đã sớm nghĩ ra lý do, nói: "Em không phải là vì bớt việc cho chị sao, nếu nói đến thông báo tuyển dụng, cô ấy nhất định lại muốn hỏi thêm, không phải chị không thích em nói nhiều sao?"

Lạp Lệ Sa kinh ngạc: "Chị nói không thích em nói nhiều khi nào vậy?" Mặc dù trong lòng cô đúng là nghĩ như vậy nhưng cô không thể nói ra.

Phác Thái Anh mỉm cười: "Em nói sai rồi, là chính em không muốn nói nhiều, gần đây cổ họng của em hơi đau." Nàng nhân cơ hội giả vờ đáng thương.

Lạp Lệ Sa liếc nhìn nàng liên tiếp vài lần, đánh giá độ chân thật của câu nói này, cố gắng kiềm chế không hỏi xem có phải lần trước bị cảm lạnh vì gió lạnh hay không. Trong khoảng thời gian này, hai người đã gặp nhau vài lần, nhưng Phác Thái Anh đều không thể nào mở miệng nói nhiều, cô nhất thời không thể xác định được liệu người kia có phải bị cảm lạnh hay không.

Phác Thái Anh đợi một hồi, cũng không đợi được Lạp Lệ Sa hỏi thăm, nàng cúi đầu sờ sờ chóp mũi để che giấu tâm tư của mình. Nàng đi vào nhà hàng, thoải mái nói: "Hiện tại nhiều người như vậy, không biết còn phòng riêng nào không. "

Lạp Lệ Sa: "Không có phòng riêng thì ngồi trong sảnh cũng được."

Giọng điệu của Phác Thái Anh nhẹ nhàng, hóm hỉnh nói: "Như vậy không ổn, em có chuyện muốn nói với chị."

Trong lòng Lạp Lệ Sa bắt đầu vang lên hồi trống nhỏ, có chuyện muốn nói? Nàng muốn nói gì? Chẳng lẽ thật sự định được đà lấn tới sao?

Dường như Phác Thái Anh đoán được cô đang suy nghĩ gì, quay đầu lại trấn an cô, nói: "Em không làm gì cả, đừng căng thẳng."

Lạp Lệ Sa mạnh miệng nói: "Em thấy chị căng thẳng chỗ nào?"

Mèo con đã bật chế độ đề phòng, không cẩn thận liền muốn xù lông. Phác Thái Anh cong cong môi, dứt khoát đem nồi chụp lên đầu mình, cười nói: "Lại nói sai rồi, là em căng thẳng."

Lạp Lệ Sa: "..."

Phác Thái Anh đi đến quầy lễ tân hỏi, trời chiều lòng người, còn trống hai phòng riêng, Phác Thái Anh yêu cầu một trong số đó. Nhân viên phục vụ dẫn hai người đến hành lang, dừng lại trước một cánh cửa, hơi hơi cúi người, làm một tư thế mời, chờ khi hai người đã yên vị, đứng bên cạnh chờ gọi món, một nhân viên phục vụ khác bưng một ấm trà đến.

[BHTT] Biệt Lai Hữu Dạng [Cover][Lichaeng]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ