Biểu cảm lúc ấy từ bất ngờ đến tức giận rồi trở về bất đắc dĩ, bị người xem nhìn thấy cười đến vỡ bụng.
Sau khi Thư Nhã cùng Trương Thư Du bán cá xong cũng đến tìm bọn cô, mọi người quyết định đi về trước.
Bên Diệp Vi Vi tuy xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng cô vì giữ hình tượng bình dân chịu khổ, sau khi tìm quần áo thay ra liền quay về tiếp tục bán cá.
Bên Tưởng Mỹ Hàm đến khi mặt trời xuống núi cũng chưa bán xong, còn cầm một nửa số cá đem về.
Vào buổi tối ăn cơm, tổ tiết mục đến lấy tiền.
Diệp Vân Linh bán xong đầu tiên, tiếp theo là Thư Nhã, Trương Thư Du thứ ba, Diệp Vi Vi thứ tư, cuối cùng là Tưởng Mỹ Hàm.
Mà tốc độ bán cá của bọn cô quyết định phần ăn buổi tối của mình.
Đứng nhất có thể ăn lẩu, thứ hai ăn hải sản, thứ ba ăn cơm cùng đồ kho, thứ tư là màn thầu cùng cải bẹ, thứ năm chỉ có cháo còn không xứng có đồ ăn kèm.
Dương Diệp nhìn bát cháo của mình rồi nhìn bữa tiệc lớn của người khác, lập tức khóc lớn đòi ăn.
Lục Ngữ Nịnh nhìn Diệp Vân Linh hỏi, "Dì Vân, con có thể cho Dương Diệp ca ca đến ăn cùng không?"
Lục Tử Hạo nghe xong liền không vui, nhưng cũng không mở miệng.
Diệp Vân Linh nhìn bé một cái, "Đi đi."
Lục Ngữ Nịnh lập tức chạy tới mời Dương Diệp, "Dương Diệp ca ca, anh đến ăn cùng bọn em đi."
Dương Diệp vừa nghe liền ngừng khóc, lập tức chạy qua.
Tưởng Mỹ Hàm nghe xong cũng muốn bê ghế chen vào, Diệp Vân Linh liền ngăn, "Cô dừng lại, cô uống cháo."
Tưởng Mỹ Hàm nhìn chén cháo của mình nói, "Cháo không đủ no."
Diệp Vân Linh nói thẳng, "Eo cô thô như vậy, nên giảm cân rồi."
Tưởng Mỹ Hàm lập tức nhìn eo mình, còn đứng lên véo thử, "Béo sao? Tôi đâu có béo. Tôi vẫn luôn rất giữ dáng mà."
Dương Diệp chạy tới, thấy ăn liền nói, "Con muốn ăn thịt."
Diệp Vân Linh thấy đứa nhóc vừa đến đã đoạt chỗ Lục Ngữ Nịnh, nói, "Nhóc đứng lên, đây là chỗ của Ngữ Nịnh."
Dương Diệp còn đang muốn mắng, một tiểu bá vương như nhóc đã bao giờ bị như vậy, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Lục Tử Hạo như hổ rình mồi cùng sắc mặt không tốt của Diệp Vân Linh lại nghĩ tới cảnh đánh nhau lần trước, ngoan ngoãn đứng lên, thanh âm có chút yếu ớt hỏi, "Vậy con ngồi ở đâu?"
Diệp Vân Linh chỉ vào ghế trống bên cạnh nói, "Tự bê ghế đến đây, lại lấy thêm một bộ bát đũa tới."
Dương Diệp nhìn thịt trong nồi, không cam tâm tình nguyện đi bê ghế cùng bát đũa.
Lục Ngữ Nịnh rót cho nhóc một cốc nước, nói, "Dương Diệp ca ca, anh đừng sợ. Dì Vân chỉ nhìn dữ ở bề ngoài thôi, thật ra dì ấy rất tốt."
Dương Diệp liền cầm cốc lên uống, Diệp Vân Linh ngăn lại, "Ngữ Nịnh giúp nhóc rót nước, nhóc phải nói gì?"
Dương Diệp chớp mắt, trong thời gian ngắn lại không biết nói gì.
Diệp Vân Linh nói, "Ngữ Nịnh, con đi rót nước cho các bạn nhỏ khác, chia sẻ một chút với bọn họ."
Lục Ngữ Nịnh liền bê bình nước với cốc dùng một lần, bắt đầu rót đồ uống cho mọi người.
Hứa Nặc là người đầu tiên có đồ uống, mỹ mãn cười tủm tỉm nói, "Cảm ơn em, Ngữ Nịnh."
Tiếp theo Trương Duyệt Hân cũng nói cảm ơn, ngay sau đó là Phương Từ ôn nhu nói, "Cảm ơn Ngữ Nịnh."
Chờ Lục Ngữ Nịnh trở về bàn, Diệp Vân Linh hỏi, "Giờ nhóc biết nói gì chưa?"
Dương Diệp hơn nửa ngày mới thốt ra một câu, "Cảm ơn Ngữ Nịnh."
Diệp Vân Linh bảo, "Ăn đi. Nếu muốn ăn cái gì thì tự lấy muỗng vớt, cẩn thận đừng đụng trúng nồi lẩu là được."
Tưởng Mỹ Hàm bên kia nghe thấy con trai nói 'cảm ơn' dưới yêu cầu của Diệp Vân Linh rất kinh ngạc, còn có chút vui mừng. Khi nghe thấy Diệp Vân Linh muốn nhóc tự vớt đồ lẩu lại lo lắng, "Diệp Vân Linh, con trai tôi còn nhỏ như vậy, không thể để tự nó vớt đồ lẩu để ăn."
Diệp Vân Linh nói, "Ở đây cũng có người nhỏ hơn cả nó, cô nhìn xem có ai ra vẻ giống con trai cô không?"
Tưởng Mỹ Hàm, "Cô nói chuyện kiểu gì vậy."
Diệp Vân Linh nói, "Tôi chính là nói như vậy đó, không nghe thì thôi. Đừng nghĩ con trai cô rất vô dụng, 5 tuổi đã có thể làm rất nhiều việc rồi."
Lục Tử Hạo lúc này nói một câu, "Con một tuổi đã tự ăn cơm, hai tuổi đã tự mặc quần áo."
Cũng không biết có phải bị Lục Tử Hạo kích thích, Dương Diệp đột nhiên nói, "Con có thể tự làm."
Nói xong đứng lên cầm đũa tự gắp đồ ăn.
Trong lúc đó Tưởng Mỹ Hàm còn sợ con trai bị bỏng, ở bên cạnh nhìn đến khẩn trương.
Cuối cùng phát hiện hình như sẽ không có chuyện gì.
Tưởng Mỹ Hàm lúc sau lại gắp vào bát đồ ăn lẩu chia cho các tổ khác, đến cả Tưởng Mỹ Hàm cũng đưa.
Sau khi tranh chấp nhỏ này qua đi, bữa cơm chiều còn khá thuận lợi, Diệp Vi Vi cũng vì chuyện ban ngày mà cảm xúc lúc cơm chiều cũng không tốt.
Sau khi ăn xong từng người trở về nơi ở.
Mệt mỏi cả ngày, mọi người đều muốn đi nghỉ sớm một chút.
Chỉ là Diệp Vi Vi ngủ ở võng không ổn.
Hôm sau hoàn thành hai nhiệm vụ của tổ tiết mục xong, buổi chiều mọi người lại tách ra lần nữa, lần quay thứ hai liền kết thúc.
Một lần nữa nhận lại điện thoại, mới khởi động máy đã nhận không ít tin nhắn.
Một ít là Bạch Hòa gửi, một ít về công việc, còn có một ít là tẩy trắng cho cô, liên hệ với đồng nghiệp năm xưa.
Đương nhiên còn có thu được tin nhắn từ thám tử, đã có một ít tiến triển về chuyện năm xưa.
Diệp Vân Linh trả lời một câu, [Tôi vừa quay xong, đợi trở về thành phố H liền liên hệ anh.]
Khi trở về đến thành phố H, trời đã khuya.
Sau khi Diệp Vân Linh nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau liền đi gặp thám tử.
BẠN ĐANG ĐỌC
Xuyên đến văn mẹ lên show chăm con bạo hồng
RomanceTác giả: Mặc Ngôn Mộc Tên gốc: Xuyên đến mẹ kế văn thượng oa tổng bạo hồng