Chương 27: Em có nhớ anh không?

90 9 1
                                    

Tối đó, Kim Gyuvin vừa về đến nhà đã thấy Han Yujin ngủ gục trên ghế sô pha.

Trời lạnh thế này mà không vào phòng, hẳn là đang đợi anh về rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Kim Gyuvin cởi bỏ lớp áo khoác ngoài đã bám sương lạnh, từ từ đi đến bế Han Yujin vào trong phòng.

Anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, sau đó vạch chăn nằm cạnh cậu. Hình như độc huyết trùng thiên về tính hỏa, vậy nên dù ngoài trời có lạnh ra sao anh vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình đang dần dần tăng lên.

Không biết nó sẽ còn tăng đến mức nào, hay thậm chí có thể thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của anh hay không, nhưng trong tình huống này, nhất định nó sẽ làm cậu ngủ ngon hơn.

Kim Gyuvin một tay chống lên đầu giường, một tay âu yếm vuốt ve gương mặt của đối phương.

Cuộc đời đầy rẫy những khúc ngoặt, bước qua được một cửa ải là thể xác lẫn tinh thần chằng chịt những vết thương.

Khi anh đang nghĩ rằng suốt quãng đời còn lại mình sẽ không thể nào có được tình yêu của cậu thì ánh sáng đã rọi tới, ánh sáng đã mang tình yêu tưởng chừng chỉ tồn tại trong mộng ước ban sơ tới, thắp chiếu cho cuộc đời mịt mờ tối tăm.

Nhưng ánh sáng đó cũng thật nhẫn tâm, nó còn đem theo cả một chặng đường lầy lội chông gai, buộc con người ta phải tự mình tiến bước. Bước được một bước, muôn vàn vết thương đang chờ đợi.

Bước được một bước những lắng lo, phiền muộn đã phủ đầy con tim.

Có lẽ, cánh cửa dẫn lối đến chân trời hạnh phúc luôn luôn khó khăn như vậy. Song, từ tận đáy lòng, niềm tin về thứ tình yêu bất diệt đó vẫn tuôn trào từng tấc trong anh.

Anh vẫn tin, vẫn tin về một ngày mai tươi sáng, chỉ cần vượt qua những khúc ngoặt ấy.

"Yujinie, rồi chúng ta sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ ổn thôi mà đúng không?" Anh thì thầm.

Mong là vậy, mong rồi tất cả phong ba đều sẽ đi qua, đưa những ngày nắng hạ lộng lẫy ánh dương trở về...

"Gyuvinie..."

Han Yujin vừa tỉnh dậy đã vội vã tìm kiếm người bên cạnh. Cậu biết anh về rồi, vì mùi hương và hơi ấm của anh đều là những thứ đã hòa quện vào trong trái tim. 

Đôi tay bé xinh vụng về choàng quanh cổ anh, khẽ hỏi: "Anh ăn cơm chưa? Sao bữa nay anh về muộn thế?"

Kim Gyuvin ôm ghì cậu vào lòng, vuốt ve tấm lưng nhè nhẹ: "Anh ăn rồi, hôm nay nhiều việc phải xử lý quá ấy mà." 

"Là vụ đó phải không?"

Anh gật đầu, vụ này liên quan đến trường đại học y, cậu nhất định sẽ biết.

"Em nghe nói hung thủ đã trốn sang Hongkong rồi, có phải anh sẽ sang bên đó để bắt hắn về không?" Han Yujin nhìn sâu vào mắt anh, trong lòng mong đợi điều đó đừng xảy ra.

Anh sững sờ vài giây, không tin cậu đã có thể đoán được.

"Anh đừng giấu em, em biết anh nhập học không phải chỉ để bên cạnh em. Có phải anh đang có nhiệm vụ quan trọng lắm đúng không? Anh đến trường em là để điều tra đúng không? Nhiệm vụ này sẽ không nguy hiểm chứ? Anh sang bên đó rồi lỡ may có chuyện gì thì sao?"

Gyujin - Nơi nào cho tôi một vì sao?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ