Chương 35: Chưa bao giờ ngừng yêu

83 10 13
                                    


Thời gian giống như một con sư tử, chỉ cần sở hữu trong tay một miếng mối thơm ngon rồi, nó sẽ cứ thế mà thong thả nhâm nhi, bước qua cuộc đời mà không thèm quan tâm tới những thứ khác, không thèm quan tâm tới sự thản nhiên và vô tình của mình sẽ giằng xéo và hành hạ vạn vật trên thế gian này.

Trong bóng tối, cả người Han Yujin không ngừng run rẩy đến kịch liệt. Kim đồng hồ vẫn tích tắc quay quay đều đặn, nhưng tuyệt nhiên cảm giác sợ hãi và hoảng loạn của đêm qua vẫn không thể nào nguôi ngoai mà ngày càng tràn trề, lớn mạnh, tựa như sóng biển ồ ạt xô vào bờ cát.

Cậu không thể phủ nhận, mình thực sự rất lo lắng cho Kim Gyuvin, đến nỗi mà ngay thời khắc anh ngã xuống, cậu đã muốn vứt bỏ hết tất cả để chạy đến bên anh, nhưng rồi lại bị Kim Wonbin ngăn lại, cứ thế, đành phải nghẹn lòng thắt chặt nỗi lo khốn cùng này.

Từng móng tay liên hồi bấu mạnh vào da thịt đến chảy máu, nhưng Han Yujin không hề cảm thấy có một chút cảm giác khác lạ nào, bởi vì vết thương thể xác đối cậu mà nói sẽ không bao giờ đau đớn bằng trái tim giờ đây đã bị từng nhát dao đâm xuống khoét từng mảnh thịt, nước mắt thấm đẫm vào vạt áo chùi đến rát bỏng mà chẳng chịu ngừng.

Giờ phút đó cũng là lúc cậu nhận ra, mình thực sự vẫn còn rất yêu anh, mình vẫn còn yêu anh rất rất nhiều. Tình yêu đó chưa bao giờ kiệt cạn, hay có chút vơi đi giống như cái ngày cậu đã dửng dưng buông ra những lời lẽ cay đắng, nhẫn tâm, sắt đá và tưởng rằng mình sẽ có thể quên anh.

Có lẽ chỉ khi đối mặt với hiểm nguy, cái chết chỉ còn là ranh giới trong gang tấc, con người ta mới biết mình đã yêu một người nhiều đến thế nào.

Để rồi cuối cùng vẫn là không thể chịu đựng được, Han Yujin vội cầm chiếc áo khoác, đưa tay quệt ngang dòng nước mắt, kìm nén những nghẹn ngào run rẩy mà đẩy cửa bước ra ngoài.

"Han Yujin em định đi đâu vậy?"

"Em đi ra ngoài một chút, trong này hơi ngột ngạt."

"Đừng tưởng anh không biết, có phải em định đi gặp cậu ta đúng không?"

Han Yujin nhìn vẻ mặt mới đây còn bình thường mà bây giờ đã ánh lên ngọn lửa hung tàn của Kim Wonbin, tự nhiên cảm thấy kinh hãi đến rùng mình.

Kim Wonbin dường như đã thay đổi rất nhiều, đến mức mà cậu còn phải tự hỏi, liệu đây có chắc là người con trai mà trước kia mình đã đem lòng yêu hay không.

"Chẳng lẽ em đến gặp ai cũng phải hỏi qua ý kiến anh sao?"

Kim Wonbin ngẩn người, không thể tin Han Yujin lại có thể nói như thế với mình.

Thằng nhóc này đúng là gan to bằng trời!

"Em quên rồi hả, em quên những gì cậu ta đã làm với anh rồi hả? Hay là em vẫn còn ngu ngốc chìm đắm trong thứ tình yêu giả tạo đó?"

Han Yujin nắm chặt tay, hơi thở gần như nghẹn lại trong lồng ngực. Giống như những lời vừa rồi của hắn đã chọc đúng vào dây thần kinh kích động của mình.

"Kim Wonbin, không phải khi xưa chính anh đã đứng ra nói với mọi người là đừng nhắc tới và bàn tán chuyện này ư, anh nói mình đã tha thứ cho Gyuvin rồi, vậy mà bây giờ anh lại lôi nó ra để kiểm soát em, anh không thấy mình rất nực cười sao? Trong khi đêm qua anh ấy đã không màng nguy hiểm đến cứu anh."

Gyujin - Nơi nào cho tôi một vì sao?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ