Nếu biết đó là lần cuối trời yên biển lặng, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.
.....
Một buổi chiều, khi đang dọn dẹp nhà cửa, Han Yujin phát hiện trong hộc tủ của Kim Gyuvin có rất nhiều kem che khuyết điểm.
Những lọ kem nằm lăn lóc lộn xộn, vì có chút không thuận mắt nên cậu đã đặt chúng lên và sắp xếp một cách ngay ngắn.
Nhưng cho đến khi đẩy hộc tủ vào, một luồng suy nghĩ rối ren đã mau chóng ập vào tâm trí cậu.
Cậu biết rõ Kim Gyuvin không thường xuyên trang điểm, vả lại, gương mặt của anh đã hoàn hảo tới mức một chút khuyết điểm cũng không tồn tại. Vậy thì tại sao anh lại mua nhiều loại kem này đến thế?
Đang tự tìm tòi những lý do thỏa đáng để làm dịu cái cảm giác khó hiểu đang chảy trôi trong lòng mình, đột nhiên Han Yujin khựng lại, thay vì cứ mãi đứng đây lãng phí thời gian, vẫn là hỏi trực tiếp anh thì hơn.
....
Chập tối, những đám mây màu xám tro đã ùn ùn kéo đến vắt ngang giữa lưng trời, trời như hùng hồn thắp lên vũ bão, từng đợt gió lạnh thốc mạnh vào tán cây ven đường, lá rụng rời, nghiêng ngã buông rơi.
Han Yujin nằm trên giường cuộn tròn trong chiếc chăn bông, giữ điện thoại song song với mặt mình.
Vừa nhìn thấy nụ cười tươi rói đậu trên cánh môi hồng hào của người yêu, cậu không thể giấu được vẻ vui mừng khôn xiết mà òa lên như một đứa trẻ.
Có lẽ hôm nay không có nhiều việc phải làm, hai người mới tranh thủ thời gian để gọi điện cho nhau như thế này.
"Bé cưng của anh..."
Kim Gyuvin xích lại gần camera để nhìn người kia rõ hơn, thấy chóp mũi ửng đỏ và hai cái má đã phơn phớt hồng của cậu, như một kẻ say tình, anh chỉ ước giá như bây giờ được về nhà, anh sẽ hôn lên gương mặt đáng yêu đó rồi ngắm nhìn cho đến khi thỏa lòng mới thôi.
"Sao nào, nhớ em rồi chứ gì?" Han Yujin đắc chí cười khẩy một cái, cái giọng điệu trẻ con của anh mỗi khi gọi cậu là đang muốn làm nũng đây mà.
Anh nhìn chằm chằm cậu, dùng âm thanh nuông chiều mà đáp lại: "Không phải nhớ mà là rất nhớ."
Thời gian chợt nhiên im lặng, hàng mi của Han Yujin khẽ lay động.
Nỗi nhớ nhung tựa như một chiều mưa rơi khắc khoải trông mong, nghe anh nói lời này, mưa đã không còn như trút ở trong lòng nữa.
"Nhớ nhiều như thế mà không về sớm là người ta dỗi đó nha." Cậu phụng phịu, kéo chăn che nơi gò má đỏ bừng, để lộ đôi mắt cong cong như vầng trăng non lấp lánh.
Kim Gyuvin gật đầu đồng ý, miễn đó là điều Han Yujin muốn, anh đều nhất định sẽ thành toàn cho cậu.
Chưa kể, đội cảnh sát rất nhanh đã tìm thấy được dấu vết của gã Lee Yoon, việc tóm được gã bây giờ chỉ cần đợi kế hoạch diễn ra nữa là trọn vẹn, vì vậy mà không cần đợi đến một tuần, chắc chắc anh sẽ được về sớm hơn.
"..."
Han Yujin chú tâm nói chuyện với anh đến nỗi suýt nữa quên luôn cả sự tò mò ban nãy đang chạy mòng mòng trong đầu mình, vừa hay ánh mắt vô tình chạm đến hộc tủ đó, cậu liền bỏ qua câu chuyện kế tiếp mà không để ý rằng ngoài kia gió đang rít lên từng cơn dữ dội, hóa thành cơn lốc cuốn bay hàng vạn sinh mệnh leo lắt trong bóng đêm đen kịt.
BẠN ĐANG ĐỌC
Gyujin - Nơi nào cho tôi một vì sao?
FanfictionKim Gyuvin và Han Yujin đã định sẵn hôn ước từ nhỏ, thế nhưng lại chỉ có mình Kim Gyuvin ấp ủ hạt giống đơn phương không lời hồi đáp này...