63.

61 10 4
                                    

Kỳ thi đại học đến hẹn lại lên.

So với kỳ thi vào lớp 10 quá lơ là, lần này từ trước mấy ngày, Tịch Xung và Hạng Duy Đông đã gác mọi công việc tập trung vào Du Dương, chỉ sợ sĩ tử quý báu khó chịu ở đâu.

Ngay cả Tiểu Bạch ngoài sân cũng bị giáo dục ba lần một ngày, bắt phải ngoan ngoãn chơi với Du Dương, không được húc Du Dương, không được kêu linh tinh, không được cắn bừa phứa. Cả ba điều Tiểu Bạch đều kêu "be" đồng ý, nhưng không làm được một điều nào.

Thậm chí ba ngày trước kỳ thi nó còn ăn quyển sổ Du Dương ghi đầy trọng điểm, lúc bị phát hiện mồm vẫn đang nhai, ngước đôi mắt đen to tròn vô tội nhìn Hạng Duy Đông làm anh suýt hôn mê bất tỉnh.

Về sau Hạng Duy Đông cầm muôi định đem Tiểu Bạch đi hầm canh, Tiểu Bạch vui vẻ chạy vòng quanh sân, Du Dương đuổi theo can Hạng Duy Đông đang giận đùng đùng, Tịch Xung thì ngồi xổm dưới hiên vừa ăn dưa hấu vừa hóng chuyện.

Tóm lại sau những ngày hỗn loạn, kỳ thi đại học đã tới.

Du Dương đi thi gọn nhẹ, chỉ mang vài cây bút và thẻ dự thi. Trước khi vào địa điểm thi, cậu ngoái đầu vẫy tay với hai anh, cười tươi như Tết.

Cậu tỏ ra thoải mái, người căng thẳng lại thành Hạng Duy Đông. Hạng Duy Đông chờ ngoài cổng trường mà sắp cắn trụi móng tay, đi đi lại lại đứng ngồi không yên, còn bớt thời gian mắng Tịch Xung cứ bình chân như vại: "Thằng này không lo cho Du Dương chút nào à?"

"Lo cái gì." Tịch Xung lùi vào bóng cây tránh nắng: "Thi thế nào cũng vẫn là Du Dương."

"Mày thì thanh cao, mày biết chênh lệch tiền thưởng giữa thủ khoa với á khoa là bao nhiêu không? Thôi, không nói được với đứa mù chữ, người chỉ đi học vài năm sao mà hiểu."

Du Dương thi bao nhiêu ngày, thần kinh của Hạng Duy Đông căng thẳng bấy nhiêu ngày, đến khi kết thúc môn thi cuối cùng, Du Dương nói: "Thi cũng tạm, cảm giác rất đơn giản."

Bấy giờ Hạng Duy Đông mới nhẹ lòng cười phá lên, nhưng sau đó lại nghiêm mặt hỏi Du Dương: "Mày đừng lừa anh đấy, anh đặt làm băng rôn rồi, chỉ chờ có điểm là treo giữa cổng cho bà con lối xóm biết đại lý phế liệu chúng ta có thủ khoa. Ầy Tịch Xung, mày cũng đặt băng rôn cho cửa hàng đi, đến lúc ấy giảm giá 20% tất cả các đơn."

Bữa tối rất thịnh soạn, một là chúc mừng Du Dương thi đại học suôn sẻ, hai là khao thưởng cho ba năm học hành vất vả, và hơn hết là chúc mừng cậu cuối cùng cũng kết thúc quãng đời cấp ba. Hạng Duy Đông đặc biệt khui chai rượu trắng cất kỹ bấy lâu nay.

Nghe nói chai rượu này có từ trước khi Hạng Duy Đông chào đời, bố mẹ tưởng mang thai con gái nên hạ thổ rượu nữ nhi hồng. Sau đó sinh ra Hạng Duy Đông, bố mẹ thấy đứa bé sơ sinh ôm trong lòng có chim thì lại đào rượu lên.

Chai rượu này cất mãi không uống, nói là để dành đến lúc anh ta lấy vợ.

Du Dương ngơ ngác cầm chén rượu, ngửi thấy mùi cay nồng của rượu trắng. Cậu dè dặt hỏi Hạng Duy Đông: "Thế bao giờ anh lấy vợ thì uống gì?"

"Khà khà, không lấy nữa." Hạng Duy Đông nâng chén, chưa uống mặt đã đỏ gay.

"Không lấy vợ vừa hay, anh Đông đi Bắc Kinh với bọn em đi." Du Dương tranh thủ cơ hội.

(END) Nhặt Rác - Đông Bắc BắcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ