Chương 15: Đi cưỡi ngựa

5.7K 70 1
                                    

Chương 15: Đi cưỡi ngựa

Trong một trường đua rộng rãi nằm ở vùng ngoại ô, Lãnh Nghị trong trang phục cưỡi ngựa đang ngồi trên lưng một chú ngựa cao lớn, rong ruổi một vòng lại một vòng nhưng hắn dường như không hài lòng. Nhìn thấy chú ngựa cao to xinh đẹp ngừng bên cạnh mình, ánh mắt của người trên lưng ngựa đang quét về phía mình, Lâm Y hiểu ý cầm ly nước đưa qua, 'Muốn uống nước sao?' Cô ngẩng đầu nhìn hắn.

Người đàn ông trên lưng ngựa lạnh lùng đón lấy bình nước, uống một ngụm rồi trả lại, Lâm Y nhanh chóng đón lấy.

Thấy hắn còn chưa đi, cô lại đưa khăn lên, 'Lau mồ hôi sao?' Đôi mắt của người trên lưng ngựa vẫn ghim trên người Lâm Y, duỗi tay về phía cô. Lâm Y nhét chiếc khăn lông vào tay hắn nhưng bàn tay kia không hề có ý cầm lấy khăn lông.

'Vậy anh muốn gì?' Lâm Y kinh ngạc hỏi.

Người lạnh lùng như băng trên lưng ngựa kia lại phá lệ câu môi cười: 'Cô lên đây giúp tôi lau mồ hôi!'

Cái gì? Lên ngựa giúp hắn lau mồ hôi? Lâm Y dùng ánh mắt khó tin nhìn hắn, hoài nghi không biết liệu cô có nghe lầm hay không, đến khi xác định là bản thân không nghe lầm cô nuốt nuốt nước miếng: 'Tôi lên không được! Anh tự lau đi!'

Ánh mắt Lãnh Nghị chuyển sang nhóm vệ sĩ đứng khoanh tay gần đó, giọng lạnh như băng: 'Giúp Lâm tiểu thư lên ngựa!'

'Dạ!' Hai người vệ sĩ lập tức trả lời, trước khi Lâm Y kịp phản ứng thì đã đỡ lấy cánh tay cô đỡ lên lưng ngựa.

'Đừng mà!' Lâm Y thất kinh không ngừng dãy dụa, lúc này bên hông chợt bị giữ chặt, một bàn tay của Lãnh Nghị đã đặt nơi vòng eo mảnh khảnh của cô, kéo mạnh một cái, cả người Lâm Y đã vững vàng ngồi trên lưng ngựa, đôi cánh tay hắn sau đó vòng qua người cô nắm chặt dây cương.

Chân Lãnh Nghị thúc vào bụng ngựa, tay thì kéo dây cương, chú ngựa lập tức tăng tốc chạy ...

Khăn lông rơi trên mặt đất còn trên lưng ngựa thì không ngừng truyền đến tiếng thét chói tai của một cô gái ...

Ngựa chạy thật nhanh, ngồi trên lưng ngựa rất xóc, Lâm Y bị dọa đến gương mặt trắng bệch. 'Aaa! Tôi sắp rơi xuống rồi ...' Cô la lớn, dán chặt chính mình vào lòng người đàn ông, sau một cái nghiêng người thì hai tay bắt đầu gắt gao bấu chặt thắt lưng của người đàn ông ...

Nơi khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, càng cố ý phóng ngựa rong ruổi ...

Cô gái trong lòng đã dần yên tĩnh lại, hai tay vẫn bấu chặt eo của người đàn ông, đôi mắt đen láy không ngừng đảo trong lồng ngực rộng rãi của người đàn ông, hừm, tôi cứ nắm chặt lấy anh, có rơi thì tôi kéo anh cùng rơi theo!

Lãnh Nghị chợt vung roi, chú ngựa liền chạy nhanh ra khỏi mã trường, men theo sườn dốc chạy xuống một con đường nhỏ chạy mãi cho đến một vùng đồi núi ...

Lâm Y cả kinh vội thét gọi: 'Anh muốn chạy đi đâu? Mau thả tôi xuống!'

'Chạy vào núi một vòng ... Ừm, cô bám chặt lấy bằng không rơi xuống, tôi mặc kệ!' Giọng người đàn ông nhàn nhã thốt lên, có thể nghe ra tâm tình của hắn tốt lắm.

Lưu Luyến Không QuênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ