Chương 5

1.5K 50 1
                                    


Cảnh Huân thấy Liệu Tương cúi đầu, bèn ngồi xuống cạnh giường, đưa một thìa thuốc đến bên môi y: "Nào, uống nhanh cho nóng."

Liệu Tương nghe theo hé miệng uống, lập tức vì đắng mà nhíu chặt mày.

Cảnh Huân cười cười: "Khó uống lắm sao?" Nói xong, hắn cũng tự mình thử một chút, nhấp nhấp đầu lưỡi, gật đầu: "Sao lại đắng thế này?" Tuy là nói như vậy, nhưng hắn vẫn từng muỗng từng muỗng bắt Liệu Tương uống hết, rất thích thú ngắm nhìn bộ dạng khó xử của y.

"Muốn ăn chút điểm tâm không?"

Liệu Tương lau lau thuốc dính trên khóe miệng, gật đầu.

Cảnh Huân đưa cho y miếng bánh ngọt, y nhận lấy, cái miệng nhỏ khẽ cắn.

Ánh dương quang xuyên qua song cửa chiếu rọi vào bên trong, giữa không gian một mảnh tĩnh lặng chỉ có tiếng chim kêu. Liệu Tương cảm thấy một bàn tay ấm nóng đang nhẹ nhàng mơn trớn tóc y, theo đó là một thanh âm điềm đạm: "Ngươi biết không, tường vi trong ngự hoa viên vừa mới nở, muốn đi xem?"

Y ngẩng đầu, vì nắng phản chiếu nên không thấy rõ khuôn mặt nam nhân, bàn tay hắn truyền đến nhiệt độ ấm áp khiến y vô thức cảm thấy an tâm, y gật đầu.

Cảnh Huân cúi xuống kề vào tai y, nói nhỏ: "Chúng ta lén chuồn ra đi." Trên mặt lộ ra vẻ bướng bỉnh trẻ con hiếm thấy.

Liệu Tương có phần khó hiểu, thế nhưng còn chưa kịp phản ứng, nam nhân bá đạo đã cởi tấm ngoại bào trên người mình, ôm lấy y bước tới phía cửa sau.

Đi ra cổng vườn, lách qua hơn nửa ao sen, băng qua một chuỗi hành lang thì tới cửa phụ ngự hoa viên. Liệu Tương không biết con đường này, nằm trong lồng ngực Cảnh Huân cứ liên tục nhìn xung quanh rồi hỏi: "Có phải đi nhầm đường rồi không?"

Cảnh Huân cười nói: "Trước đây mỗi khi Phùng thái phó đi vắng, ta lại từ thư phòng lén chạy đến ngự hoa viên chơi đùa, đường này đi qua không biết bao nhiêu lần, sao có thể nhầm được."

Liệu Tương nghe vậy liền mỉm cười, không nói thêm nữa.

Lúc này đã là đầu hạ, trong vườn trăm hoa đua nở, muôn màu khoe sắc, tường vi kia đã muốn nở phủ kín bức tường, xa xa nhìn lại tựa đoàn đoàn hỏa diễm, giữa cành lá xanh biếc hiện lên xinh đẹp như muốn chứng tỏ sức sống khôn cùng của mình. Cảnh Huân đặt Liệu Tương lên chiếc ghế dài, tự mình đi tới bụi hoa vươn tay ngắt một đóa tường vi thật to, thật đỏ, xoay người lại cười nói: "Đến đây, ta gài cho ngươi."

Gương mặt Liệu Tương nhợt nhạt, y đoạt luôn lấy nhánh hoa kia, nâng lên ngắm nghía.

Cảnh Huân cũng không tức giận, ngồi xuống cạnh y, nhìn làn da trắng dưới ánh mặt trời có phần đẹp mắt, đôi mắt hơi khép lại. Nhìn tới nhìn lui rốt cuộc kìm lòng không đặng, nghiêng đầu hôn lên gương mặt y. Liệu Tương cũng không khước từ, khi môi lưỡi bắt đầu dây dưa, y cũng buông lỏng khớp hàm, đầu lưỡi bị mút lấy khẽ tê dại nhưng cũng cảm nhận được ít nhiều ấm áp, đã không còn bá đạo hung hăng như thường ngày nữa rồi.

Còn đang đắm chìm, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô nhỏ, là một tiểu cung nữ tình cờ đi ngang qua. Sau khi nhìn rõ người phía trước là Cảnh Huân, cung nữ nọ sợ hãi quỳ sụp xuống trên mặt đất, lắp bắp: "Hoàng...Hoàng thượng..."

Kiêm GiaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ