Chương 9

1.2K 54 0
                                    


Lần thứ hai Liệu Tương tỉnh lại, đệm chăn trên giường đã được thay, thân thể cũng nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều. Y hơi nghiêng người, chợt nghe thấy thanh âm của Cảnh Huân: "Hôm qua ngươi ngủ thật sâu, bọn họ tắm rửa cho ngươi mà ngươi cũng không hề biết."

Liệu Tương ừ một tiếng, trở mình dậy, thắt lưng cùng khe nhỏ phía sau vô cùng đau nhức.

Cảnh Huân ngước nhìn tấm màn che màu thiên thanh, hỏi: "Vết thương trên cánh tay ngươi còn đau không?"

"Không còn."

Cảnh Huân thở dài, quay đầu lại nhìn y: "Liệu Tương, ngươi ở trong cung thỉnh thoảng trong đầu có chút ý nghĩ gì đó cũng không sao, nhưng nếu một ngày ngươi đem ý nghĩ ấy làm lung lạc triều đường, trẫm sẽ tuyệt đối không tha cho ngươi"

Liệu Tương nhăn mi lại: "Ta sao..."

Cảnh Huân ngồi dậy, vén màn che lên, nhìn sắc trời bên ngoài một chút: "Ta chỉ dặn ngươi một câu vậy thôi, nếu sau này xảy ra chuyện rồi mới nói, thì cũng đã muộn rồi."

Liệu Tương cúi đầu ưng thuận.

Cảnh Huân cũng không nói gì nữa, xuống giường kêu người chuẩn bị sấu tẩy. Liệu Tương nhìn bóng lưng hắn xa dần mà thất thần ngơ ngẩn, vừa mơ màng khép mắt đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Thêm hơn một tháng trôi qua, đã đến giữa hè, Hoàng đế không chịu nổi nóng bức nên chuyển đến Kỳ Lan điện, Liệu Tương cũng ly khai Noãn Tình cung, nói rằng y đã khỏi bệnh mà trở về Tây Nam giác uyển.

Trải qua chuyện Lệ phi, Tần Đức Bảo càng thêm kính trọng Liệu Tương, cũng không ham chơi ở bên ngoài nữa, cả ngày tại uyển bận tới bận lui. Ngày hôm đó, khi đang mang một gốc thược dược tím từ nơi khác đến vun trồng ở vườn hoa, chợt nghe thấy hai tiếng gõ cửa "cạch cạch" khẽ khàng, hắn ngạc nhiên tự nhủ: "Lạ vậy ta, sao bỗng dưng hôm nay đám ngự tiền kia lại nhã nhặn như thế." Nói xong, đập đập tay cho bùn đất rơi xuống rồi đi ra mở cửa. Nhưng trước mắt không phải là khuôn mặt quen thuộc như thường lệ, mà là một tiểu thái giám lạ hoắc, nhìn qua trông rất mất tự nhiên, hắn vội hỏi: "Ngươi có chuyện gì sao?"

Tiểu thái giám cũng không rõ thân phận Tần Đức Bảo, thấy y phục của hắn và mình có màu sắc hoa văn như nhau, hạ thấp người nói: "Ta là Tương Toàn trực ban tại Đông Nam giác môn (cửa bên phía đông nam) ngoài cung, xin hỏi, Tương công công có ở đây không?"

Tần Đức Bảo đáp: "Công công ra ngoài rồi, nhưng ta đoán ngài ấy cũng sắp quay lại, ngươi vào ngồi chờ?"

Tiểu thái giám nọ vội xua tay: "Không cần, cảm phiền nhắn Tương công công rằng có Tề Linh đại nhân đang đợi công công ở Đông Nam giác môn."

Tần Đức Bảo đồng ý, mắt thấy tiểu thái giám rời đi, trong lòng không nhịn được tự nhủ, Tương công công cũng có bằng hữu ngoài cung sao. Thời gian trôi qua chưa được một chén trà nhỏ, Liệu Tương đã trở về. Tần Đức Bảo vội vàng ra đón, bẩm lại sự tình: "Công công, vừa mới có tiểu thái giám đến báo có người đang đợi ngài ở Đông Nam giác môn, kêu là Tề Linh thì phải."

Kiêm GiaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ