Chap 47

633 19 0
                                    


Cảnh Huân nghe Bách Lý Mộc trách vậy liền ngẩn ra, sau đó không phân biệt nặng nhẹ đập bàn một cái: "To gan!"

Bách Lý Mộc hiểu mình nói cũng có chút quá đáng, ngập ngừng một lúc mới tiếp tục: "Cũng vì biết ngôi vị hoàng hậu trong triều ta còn trống, Khất Nhan mới quyết định đưa Ô Lan công chúa tới đây hòa thân. Hẳn Hoàng thượng cũng nhìn ra gã cưng chiều nữ nhi của mình đến nhường nào. Gã nhất định sẽ không để Ô Lan công chúa phải chấp nhận danh phận trắc thất (vợ bé)."

Nói đến đây, hắn dừng lại một lát, thấy Cảnh Huân im lặng không đáp lời, lại thấp giọng: "Hoàng thượng, thứ thần nói thẳng, cái vị trí kia đối với Hoàng thượng ai ngồi lên mà chẳng như nhau? Huống chi Ô Lan công chúa..."

Cảnh Huân khoát tay, có phần mệt mỏi nhìn hắn: "Chuyện này chưa đến phiên trẫm đồng ý hay không, vị công chúa kia xem chừng cũng rất không tình nguyện," Cảnh Huân chỉ chỉ ngón tay vào trán mình, "Nếu như mũi tên hôm đó thực sự bắn trúng trẫm, nàng ta cũng không cần phải hòa thân với trẫm nữa."

Bách Lý Mộc vội lên tiếng: "Hoàng thượng e là đã hiểu nhầm ý của công chúa, nàng sợ sẽ bị gả cho một quân vương trói gà không chặt nên mới thử Hoàng thượng một lần, tuyệt đối không có ý mạo phạm." Bách Lý Mộc nhìn sắc mặt Cảnh Huân, thanh âm có chút giễu cợt, "Chẳng lẽ Hoàng thượng chưa bao giờ bị mạo phạm như vậy, nên trong lòng khó chịu?"

Cảnh Huân liếc hắn một cái: "Lòng dạ trẫm không hẹp hòi như vậy." hắn phất tay áo, đứng dậy thong thả bước hai bước tới bên người Bách Lý Mộc, thấp giọng, "Ngươi có để ý ánh mắt nàng không?"

"Ánh mắt nàng?" Bách Lý Mộc có chút khó hiểu.

Cảnh Huân gật đầu: "Đôi mắt nàng khiến trẫm nhớ đến chim sơn ca trên lầu thành Linh Châu, tự do tự tại," hắn cúi đầu cười khổ, "Trẫm ở thâm cung bao lâu, chưa từng thấy một nữ tử nào vô phép tắc như vậy, ngươi có nghĩ tới, nếu nàng vào cung, chưa đến ba năm sẽ bị giày vò không còn chút sinh khí, dù không vướng vào chuyện tranh sủng, thì cũng sẽ phai tàn thanh xuân vô ích mà thôi."

Hắn thở thật dài: "Trẫm không phải không muốn, mà là thực sự không đành lòng."

"Hoàng thượng, mọi chuyện trên đời này chung quy không vượt khỏi ba chữ: bất đắc dĩ", Bách Lý Mộc đứng dậy, nhìn nghiêng khuôn mặt Cảnh Huân, thấp giọng, "Đây không chỉ là chuyện riêng của Hoàng thượng hay Ô Lan công chúa, mà còn là chuyện liên quan đến tương lai thịnh suy vinh nhục của triều ta và Bắc Lương nữa. Khất Nhan lần này nam tiến mang theo vạn phần thành ý, gã cả đời đều cực kì tự phụ, coi trọng thể diện, nếu như lần này bị cự tuyệt, chắc chắn...sẽ thẹn quá hóa giận mất."

Ánh mắt Cảnh Huân đột nhiên bừng lên như đuốc, hắn nhìn thẳng Bách Lý Mộc nói: "Sao? Nếu như gã nổi giận, gót sắt nam tiến, đường đường phiêu kị đại tướng quân nhà ngươi mang theo mười vạn tinh binh, chẳng lẽ không bảo toàn được lãnh thổ quốc gia hay sao?"

Bách Lý Mộc cũng nhìn thẳng Cảnh Huân, phấn chấn đáp: "Chỉ cần Hoàng thượng hạ lệnh, mạt tướng dù có chết trận sa trường, da ngựa bọc thây, cũng nhất định không hối tiếc," thanh âm hắn bởi kích động mà có chút run rẩy, con mắt ngời sáng như sao mai, "Năm ấy Hoàng thượng đề bạt ta từ một trường sử nho nhỏ của Vũ Lâm quân lên làm tướng, ta đã thề rằng, Bách Lý Mộc ta còn tại biên cương ngày nào, nhất định sẽ không để cho Bắc Lương xâm chiếm giang sơn Trung Nguyên dù chỉ một li ngày ấy!"

Kiêm GiaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ