Chương 40

849 24 0
                                    


Nguyễn Yên Trúc giật mình kinh hãi, ngẩng đầu lên, chỉ vào phía sau Liệu Tương: "Không phải nhiều ngày trước huynh trưởng đã sai vị tiểu công công này đem rất nhiều tặng vật trong cung tới sao?"

Liệu Tương cũng sửng sốt, quay lại nhìn Tần Đức Bảo đứng sau mình.

Tần Đức Bảo gõ gõ đầu, vội đáp: "Đó là Hoàng thượng ban thưởng, lệnh ta đưa tới quý phủ Tề đại nhân, nói là quà của công công tặng, thời gian qua bận bịu quá nên ta cũng quên mất bẩm lại với công công."

Nguyễn Yên Trúc nghe xong, trên mặt có chút ửng hồng mừng rỡ: "Thì ra là ân điển của Hoàng thượng, chúng ta quả thực được nhờ vào hồng phúc của huynh rồi." nàng vén tóc bên tai, nét mặt thoáng lộ vẻ băn khoăn, "Lần này tiến cung còn có chuyện muốn báo với huynh."

"Sao? Là chuyện gì?" Liệu Tương thấy khuôn mặt nàng càng ửng đỏ, trong lòng không khỏi cảm thấy quái lạ, vội hỏi tiếp.

"Tướng công không nên để ta tự mình đến nói chuyện này mới phải, nhưng là..." nàng cúi đầu càng thấp, thanh âm cũng nhỏ dần đi.

Tiểu nha hoàn bên cạnh nàng che miệng tủm tỉm cười, cướp lời: "Phu nhân có tin mừng."

Nguyễn Yên Trúc nghe tiểu nha hoàn thẳng thừng nói ra, oán trách liếc một cái, trên mặt không giấu nổi vẻ thẹn thùng xen lẫn hân hoan.

Tần Đức Bảo đứng một bên thấy Liệu Tương vui ra mặt, không còn giấu kín tâm tình trong lòng như mọi ngày, dáng tươi cười kia thực tình còn có chút ngốc nghếch. Chỉ thấy y đứng lên, bước nhanh tới trước mặt Nguyễn Yên Trúc, quên đi cả khách khí, nhìn nhìn chăm chú bụng nàng: "Thật...thật vậy sao?"

Tần Đức Bảo chẹp lưỡi, thầm nghĩ vậy mà còn phải hỏi sao, vươn tay kéo kéo tay áo Liệu Tương.

Lúc này Liệu Tương mới ý thức được mình đang thất thố, vội vàng lui về chỗ cũ.

Nguyễn Yên Trúc khẽ gật đầu.

Dường như Liệu Tương vui đến nỗi nói cũng không biết nói ra sao, xoa đi xoa lại hai tay, thong thả bước vài bước mới quay lại nhìn nàng: "Nói như vậy nghĩa là, mùa thu năm nay ta sẽ có một chất nhi?"

Nguyễn Yên Trúc nhu thuận nhẹ giọng đáp một tiếng: "Vâng".

Liệu Tương lại bật cười, một lát sau, y thu ý cười lại, thanh âm thoáng mang theo trách cứ: "Tề Linh cũng thực là, trời lạnh như vậy, tuyết mới ngừng rơi hai ngày, đường lại trơn, sao hắn có thể để nương tử của mình vất vả lặn lội tiến cung như vậy."

"Tướng công nói, tốt nhất là để ta đến báo với huynh trưởng chuyện này, huynh trưởng nghe xong nhất định sẽ rất vui mừng." Nguyễn Yên Trúc e lệ nhỏ giọng đáp.

"Tề Linh a," Liệu Tương bất đắc dĩ lắc đầu nở nụ cười, "Đệ ấy hiểu ta quá rõ rồi."

***

Chiêu Nguyên mùa xuân năm thứ mười ba, không khí yên bình đón tết vừa mới qua đi, đủ mọi loại chuyện vụn vặt năm trước gom góp dồn lại kéo đến, khiến toàn bộ quần thần trong triều nhao nhao loạn cả lên.

Kiêm GiaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ