Giờ Dậu vừa trôi qua, Vương nội giám của Noãn Tình cung bắt đầu hô quát cung nhân đi đóng cửa. Thấy một bóng người ở xa xa đi tới, Tiểu Hỉ Tử đang đóng cửa vội vàng kêu lên: "Tiểu Tần Tử, sắp đóng cửa, mau vào."
Vương nội giám nghe thấy tiếng kêu kia, liền hầm hầm chạy đến, chỉ thẳng vào chóp mũi Tần Đức Bảo, mắng: "Hảo tiểu tử, lăn lộn từ sáng đến tối mới về, giờ chắc chúng ta không cần hầu hạ Hoàng thượng nữa, từ nay chỉ phục vụ một mình ngươi thôi! Tương công công tính tình như vậy sao lại có thể dạy dỗ ra một thứ không phép tắc như ngươi thế này chứ!"
Tần Đức Bảo rầu rĩ tiến vào thiên điện, Liệu Tương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nét mặt có chút không hài lòng, lạnh lùng nói: "Ngươi còn biết trở về ư, vốn định sai ngươi đi làm một số chuyện, giờ thì hay thật, đi cả ngày biệt tích. May mà ngươi ở cùng với ta, nếu là sư phó của chúng ta ngày trước, e rằng đã đánh chết ngươi từ lâu rồi!"
Mới nói được đến đây, đã nghe Tần Đức Bảo oa oa khóc lớn, khiến Liệu Tương sợ hãi, vội hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Ta cũng chưa nói gì nặng lời mà, ngươi khóc lóc cái gì?"
Tần Đức Bảo nghẹn ngào không ngăn nổi tiếng khóc, nức nở: "Phùng... Phùng Viễn, hắn chết rồi!"
Liệu Tương giật mình: "Phùng Viễn là ai?"
"Là... là hảo bằng hữu tiến cung cùng với ta trước đây."
Liệu Tương sửng sốt, hỏi: "Sao lại chết? "
"Bọn họ...bọn họ nói hắn lén trộm gì đó của Lệ phi nương nương nên bị đánh chết tươi...Ô...Ta tin Tiểu Bàn Tử sẽ không bao giờ làm chuyện như thế.... Hắn... Bọn họ..." nói đến đây, Tần Đức Bảo lại nức nở nghẹn ngào.
Liệu Tương thở dài, tiến lên xoa xoa đầu Tần Đức Bảo: "Nếu như liên quan đến Lệ phi thì cũng không có gì là lạ cả," y dừng lại một chút, "Ta cũng đã từng bị nàng ta đánh."
Tần Đức Bảo thút thít ngẩng đầu nhìn y: "Ngay...ngay cả ngài mà Lệ phi cũng dám đánh?"
Liệu Tương rút khăn tay trong tay áo ra đưa cho hắn, sau đó tựa mình vào ghế vịn trầm hương, than thở: "Lệ phi quá háo thắng, ta vẫn nhớ lúc Lệ phi mới tiến cung...Sáu năm trước, phụ thân nàng ta còn đang là đại tướng quân quyền lực uy vũ, chinh phạt Bắc Lương lập chiến công, Hoàng thượng vì thế nạp nàng làm phi..."
Tần Đức Bảo đã lau đi nước mắt trên mặt, ngồi bên chân Liệu Tương, chần chừ hỏi: "Ngài vừa mới nói...Lệ phi đánh ngài?
Liệu Tương cười khổ nói: "Việc Lệ phi đánh ta rất đáng ngạc nhiên sao? Trong cung thực ra ta bị đánh cũng không ít. Lệ phi ư, những ngày nàng mới vào cung, Hoàng thượng cũng thường hay đến chỗ nàng, nhưng chẳng được bao lâu thì phai nhạt. Không biết Lệ phi nghe mấy lời đồn đại từ đâu, bắt ta đến tẩm cung hành hạ," ánh mắt Liệu Tương có chút ngơ ngẩn, tựa như đang đắm mình vào hồi ức, "Lệ phi nương nương dung mạo xinh đẹp, có điều xuống tay vô cùng tàn nhẫn, xương sườn ta suýt nữa là bị nàng ta đá gãy."
"Vậy...Sau đó...?" Tần Đức Bảo vội hỏi.
"Sau đó? Hoàng thượng tới, trách mắng Lệ phi hai câu rồi đem ta đi." Liệu Tương hời hợt đáp, cầm cây trâm phe phẩy qua lại ánh nến trên bàn.
