Chương 7

1.2K 53 1
                                    


Từ sáng tinh mơ, Vĩnh Xuân điện đã không được thái bình. Đám tiểu thái giám và cung nữ quỳ xuống thành hàng dài, phía sau cánh cửa vang lên tiếng chửi sắc bén của nữ nhân: "Không tìm thấy Ngọc Nô thì lũ nô tài các ngươi một người cũng đừng nghĩ đến ăn cơm!" Ngay sau đó là một tiếng choang, hẳn nữ tử trong cơn thịnh nộ đã đập vỡ vật gì đó.

"Các ngươi nói xem, con mèo chết tiệt kia có thể chạy đến nơi nào?" một tiểu thái giám đang quỳ ngó trái ngó phải, lầm bầm hỏi.

"Làm sao ta biết được, ước gì nó chết luôn thì tốt!" Đáp lại chính là một tiểu cung nữ, ước chừng mười ba mười bốn tuổi, vừa quỳ vừa thấp giọng đay nghiến.

Chỉ chốc lát sau, cánh cửa bị giật ra, một người đàn bà to béo đi tới, chính là nhũ mẫu của Lệ phi – Mai phu nhân. Bà ta quắc mắt nhìn đám thái giám cung nữ, quát dẹp đường: "Còn ngây ngốc quỳ ở đấy làm cái gì, không mau đi tìm đi!"

Mọi người vội vàng giải tán, tản đi khắp nơi tìm con mèo béo lạc đường, cũng chính là sinh mệnh của Lệ phi nương nương.

Tất cả chạy ngược chạy xuôi nửa ngày nhưng vẫn không tìm thấy. Cuối cùng, cung nữ Ỷ Thúy tinh mắt, phát hiện ra một cục tròn tròn trắng trắng tại bãi cỏ phía sau Bích Ba đình, liền kéo kéo Mai phu nhân lại hỏi: "Phu nhân xem, kia có phải Ngọc Nô hay không?"

Mai phu nhân phóng mắt ra phía xa, mừng đến nỗi nếp nhăn trên mặt xếp chồng chất lên nhau, vội nói: "Đúng là Ngọc Nô, chúng ta từ từ qua đấy, đừng có làm nó sợ."

Hai người rón ra rón rén tiến về phía viên tròn màu trắng kia, giày thêu bước trên thảm cỏ xanh non mềm mại phát ra tiếng loạt xoạt, nhưng khi tới trước mục tiêu, vừa đưa mắt nhìn thì không khỏi kinh hô một tiếng. Con mèo kia hai mắt nhắm nghiền, thân thể cứng ngắc, hẳn là chết đã lâu. Ỷ Thúy che miệng sợ hãi nửa câu cũng không nói nên lời, còn Mai phu nhân thì cố nhướn nửa thân người xem xét. Con mèo toàn thân ướt sũng, chắc chắn là bị dìm chết đuối. Thấy tình cảnh như vậy, mụ ngồi phịch xuống mặt đất, khóc toáng lên: "Là tên nô tài đáng chết nào làm ra việc tán tận lương tâm như vậy!" Ỷ Thúy kéo không đươc mụ dậy, cũng ngồi xuống bên cạnh thút tha thút thít.

Đúng lúc đó, Từ chủ quản đi ngang qua, trông thấy hai người khóc lóc thảm thiết, vội đến gần hỏi: "Có việc gì vậy? Mai phu nhân, bà làm sao thế? Đây không phải Tiểu Ngọc Nô – bảo bối của Lệ phi nương nương ư, sao lại, sao lại..." Từ chủ quản nhìn xác con mèo chết trên mặt đất, sợ hãi thối lui mấy bước.

Mai phu nhân vừa khóc vừa mắng chửi, son phấn trên mặt nhòe cả đi, trông thật nhếch nhác.

Từ chủ quản cúi đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên lại gần thì thầm vào tai Mai phu nhân: "Phu nhân, hôm qua hình như ta thấy một tiểu thái giám chơi đùa với Tiểu Ngọc Nô a!"

Mai phu nhân giật nảy, vội hỏi: "Là ai?"

Từ chủ quản do dự chốc lát rồi đáp: "Có lẽ...là tiểu thái giám thị hầu của Liệu Tương công công."

Mai phu nhân chỉ ước có thể tìm được một kẻ về đền tội, lúc này lập tức đứng lên bắt lấy Từ chủ quản, nói: "Đi, theo ta về chỗ nương nương."

Kiêm GiaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ