Chap 38

800 29 0
                                    


Chiêu Nguyên năm thứ mười hai, mười chín tháng chạp.

Đây là tháng cuối cùng tuyết rơi trong năm, đọng trên mặt đất thành lớp dày, bởi thế dân gian có câu "Đại tuyết phong môn" (đại tuyết bịt kín cửa) để chỉ khoảng thời gian này. Bất quá trong hoàng thành vẫn khó thấy được một tia không khí vui vẻ, trước Tụy Lan Hiên, hai tiểu thái giám canh giữ đang xuýt xoa ủ tay trong ống tay áo, giữa làn tuyết mỏng trò chuyện câu được câu không.

Đương lúc cao hứng, bên tai chợt truyền đến tiếng bước chân, cả hai mấp máy miệng ngầm hiểu ý nhau, rồi cùng đưa mắt nhìn người đang đi tới, là một thái giám tuổi còn trẻ, vóc người cao cao. Tiểu thái giám đứng bên trái thông minh lanh lợi, khom lưng bày ra bộ dáng tươi cười: "Tần công công, mọi việc thu xếp ổn thỏa rồi sao?"

"Ừ," thái giám trẻ tuổi ôn hòa gật đầu, "Các ngươi hầu hạ công chúa chu đáo, ta phải về đây."

Hai tiểu thái giám vội vàng khom người đáp ứng, đến khi thái giám trẻ tuổi đi xa mới chậm rãi ngẩng đầu, không ai bảo ai tự mình chà chà hai chân tê cóng.

"Cái tên Tiểu Tần Tử này số thực tốt a, tiến cung cùng lúc với chúng ta, vậy mà giờ đã một bước lên trời, còn hai ta vẫn phải ở đây canh giữ viên tử."

"Đâu chỉ có thế, mấy hôm trước ta thấy Trương công công bên Vân phi nương nương còn phải nhường đường cho hắn, chậc chậc, tương lai không biết sẽ thành cái dạng hống hách gì nữa nha."

"Còn nữa," tiểu thái giám đè thấp thanh âm, tiến đến kề sát vào tai đồng bạn, "Chủ tử hắn hầu hạ nghe đâu cũng là một quái nhân, đợt trước rõ ràng thất sủng, thế nào dạo này so với trước kia thậm chí còn hay được triệu đi hơn."

"Đúng vậy, ta nghe Tiểu Cẩm Tử thị hầu nói có một lần hắn còn trông thấy Hoàng thượng với người kia tại hồ Phượng Lâm..."

"Sao nữa?" tiểu thái giám còn lại tra hỏi tới cùng.

"Hắc," tiểu thái giám kể chuyện liền đỏ mặt, "Hắn nói là đang hôn nhau..."

"..." Thấy đồng bạn im lặng nửa buổi vẫn chưa lên tiếng, tiểu thái giám buột miệng hỏi, "Ngươi nói xem...chả nhẽ hôn thái giám thích hơn hôn nữ nhân sao?"

Tiểu thái giám kia hung hăng lườm một cái: "Ta làm sao biết được!"

Tần Đức Bảo đương nhiên không hề hay biết mấy lời bàn ra tán vào sau lưng kia, mấy hôm nay tâm tình hắn thực thoải mái, đi mà như thể đang bước trên mây, miệng thi thoảng còn ngâm nga vài câu hát. Thời gian này Liệu Tương hầu như đều ở Noãn Tình cung, đồng nghĩa với việc hắn cũng phải theo y tới đó, nét mặt Hoàng thượng cũng không còn đáng sợ như trước, khi tâm tình tốt còn có thể mỉm cười hỏi han hắn vài ba câu.

"Tiểu Tần Tử, bên ngoài lạnh lắm không?" Liệu Tương vẫy vẫy tay gọi hắn đến gần lò sưởi thêm một chút.

"Lạnh, lỗ tai ta đông cứng muốn rớt ra rồi này." Tần Đức Bảo cúi xuống cho Liệu Tương xem hai tai vì lạnh mà đỏ hồng lên của hắn.

Liệu Tương vươn tay sờ sờ: "Đừng hơ ấm vội, cẩn thận không lại sưng lên."

Tần Đức Bảo vội vàng ưng thuận, ngồi xuống gần Liệu Tương, thân thể cùng tinh thần y đã tốt hơn so với mấy tháng trước, không còn dáng vẻ mệt mỏi, hai gò má cũng đã bắt đầu có chút hồng hào.

Kiêm GiaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ